THIẾT CỐC MÔN - Trang 94

Văn Đồng nãy giờ đang hồi hộp, bỗng mặt chàng nghiêm nghị cất tiếng :
- Khi nãy cô nương đã bị “Cửu U Sát Khí” của Hiển Đô song sát xâm nhập,
rồi lại bị ám khí làm bị thương, tại hạ trong lúc cấp kỳ chỉ còn biết tùng
quyền thay cô nương hút độc chữa thương với lòng thành thật ấy tại hạ dám
thề với trời đất...
Thiếu nữ Bạch Y vốn thông minh hơn người, nhìn qua nét mặt thành khẩn
của chàng biết ngay chàng không nói dối khẽ thở dài ngắt lời :
- Ngươi khỏi nói nữa, đa tạ ngươi lắm.
Vốn tánh ngạo nghễ sẵn có trong lòng của mỗi thiếu nữ, nên nàng sợ nói
nhiều chàng sẽ thấy rõ lòng yếu đuối giả vờ nghiêm nghị nhắm đôi mắt lại
dưỡng thương.
Văn Đồng ngơ ngác lát lâu chàng khẽ thở dài, cảm thấy trong người đã bắt
đầu biết mệt, liền ngồi một bên cũng vận khí điều hàng.
Thời gian từng phút một trôi qua lúc hai người mở mắt ra thì ánh mặt trời
đã rọi vào trong động.
Văn Đồng vội vàng đứng dậy mỉm cười hỏi :
- Thương thế cô nương đã bớt hẳn rồi chứ?
Bạch Y thiếu nữ chỉ “ừ” một tiếng rồi đưa mắt mơ màng nhìn ra ngoài xa,
bỗng nàng khẽ nói :
- Tôi khát nước quá, phiền ra ngoài tìm cho chút nước được chăng?
Trong lúc nói chuyện giọng nàng sao hơi run run, hình như phải rán dùng
sức lắm vậy.
Văn Đồng đưa đôi mắt lo lắng nhìn nàng rồi quay người ra động đi tìm
nước.
Vùng rừng núi, đâu đâu cũng có suối khe, nhưng lấy gì để hứng đem về,
chàng tìm mãi cho đến khi vào một ngôi miếu bể tìm gặp chiếc chén mẻ
miệng chàng vội vã đem ra rửa sạch, hứng lấy nước trong đem về cho nàng.
Vừa bước chân vào đến sơn động, bỗng mặt chàng tái xanh, đôi tay run rẩy,
chiếc chén mẻ bị rớt xuống đất vỡ tan.
Thì ra, trong động vắng lặng không một tiếng động bóng thiếu nữ Bạch Y
đã đi mất tự bao giờ.
Chàng buột tiếng thở dài ảo não, miệng lẩm bẩm :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.