Theo tài liệu thống kê của ngân hàng Hàn uốc thì vào năm 2004,
Hàn Quốc có 160 nghìn sinh viên đại học và gần 20 nghìn học sinh
tiểu, trung, phổ thông trung học đi du học ở nước ngoài. Số tiền
được chuyển ra nước ngoài với mục đích du học hoặc học ngoại ngữ lên
tới 2.500 tỷ won. Nếu tính một cách đơn giản các chi phí khác như:
tiền vé máy bay, tiền sinh hoạt của vợ/chồng trong gia đình… thì
số tiền này sẽ lên tới gần bảy nghìn tỷ won. Hơn nữa, chi phí du
học nước ngoài này tăng lên hàng năm, do vậy, các khoản chi tiêu
không chính thức cũng lên tới 10 nghìn tỉ won.
Số tiền gửi mà các cha “gà trống” phải gửi là bốn triệu, năm
triệu won/tháng. Số tiền gửi này chiếm hơn 90% thu nhập/ tháng
của các ông bố, vậy là với số tiền ít ỏi còn lại họ sống một mình
trong cô đơn, không chăm sóc được bản thân, ăn uống thất thường,
cuộc sống của họ chẳng khác gì ép mình trong những câu chuyện cổ
tích xưa kia.
“Không phải họ nói rằng đây là thời đại mà các ông bố, bà mẹ sẽ
làm tất cả, hi sinh hết thảy vì con cái sao?”
Kim Min Seok chợt nảy ra suy nghĩ như vậy. Anh cũng nghĩ xã hội
cần có những lí lẽ, dẫn luận về đề tài giáo dục con cái vì ai cũng lo
lắng không biết nên nuôi dạy con cái như thế nào. Trong đầu anh
lại hiện lên hình ảnh mà Tiên ông đã chỉ ra trong mơ khi anh về già,
sống trong nhà con gái đầu, thấy mình là gánh nặng của con cái.
“Vì con cái mà phải hi sinh tất cả mọi thứ, rồi đến khi về già lại
phải sống vất vưởng nhờ con? Liệu đó có phải là vì con cái hay
không? Con cái chúng nó có muốn như vậy không?”
Trước đây, anh còn suy nghĩ rằng việc bố mẹ giáo dục con cái,
con cái phụng dưỡng bố mẹ khi về già là điều đương nhiên, nhưng
giờ đây anh nghĩ rằng sau này con cái sẽ sống theo cách của chúng,
bố mẹ cũng vậy. Sau khi kết hôn con cái lại có một gia đình mới. Lúc