THƠ NGỤ NGÔN LA FONTAINE - Trang 52

Đành thất ước, trở về tay trắng,

Lẽ thiệt-thòi cũng chẳng kêu-ca.

Một anh trèo tót ngọn đa;

một anh sợ khiếp, sởn da rùng mình;

Nằm xóng-xượt làm thinh tảng chết,

Miệng ngậm hơi như hệt thây ma

Bấy giờ lại sực nhớ ra:

Gấu tha thây chết, người ta vẫn đồn.

Anh lái nọ khốn hồn chẳng cựa,

Quả Hùng-công mắc lựa mưu khôn.

Thấy người nằm đó chổng trôn.

Đã ngờ chết thật, xong còn hơi nghi,

Bèn lấy cẳng hất đi, lật lại,

Vẫm cứng đờ một cái xác người.

Mõm thò vào mũi dánh hơi.

Thấy im phăng-phắc thôi thời hết nghi.

Chết đã hẳn, ta đi xa quách:

Kẻo thối-tha có sạch-sẽ gì!

Gấu ta nghĩ vậy bỏ đi,

Trên cây, bác lái tức thì xuống ngay;

Đến thăm bạn, khen ngay mẹo giỏi,

Mừng cho nhau thoát khỏi nạn to.

Lại còn sẽ gặng hõi dò:

- Còn da gấu nọ ai cho bây giờ?

Lúc ban nãy. Gấu giơ mõm hỏi.

Nó bảo gì, anh nói em hay?

Lái kia bèn đáp lại ngay:

- Gấu giơ mõm bảo từ nay thì chừa.

Da gấu kia hễ chưa bắt được,

Chớ vội đem kết ước bán đi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.