THOÁT BÓNG - Trang 176

Xavier bước trở lại vào phía rừng cây, nhanh chóng, cẩn trọng,

nghiên cứu khu vực khắp mọi hướng, chờ đợi…

Một viên đạn găm vào cái cây cách đầu anh khoảng mười lăm phân.
Xavier nằm phục xuống và lăn người đi, giơ vũ khí của anh lên và

tìm kiếm khu vực rừng cây phủ bóng râm bất kỳ chuyển động nào, bất
kỳ hơi thở nào không im lặng và kiềm chế như nó nên thế.

Không gì cả.
Gã nằm trên đường mòn có khi là được chỉ định làm mồi nhử ngay

từ đầu, gã bắn súng từ trong rừng cây đã sử dụng đồng đội của gã để
dụ Xavier ra.

Không tệ, anh nghĩ. Không hiệu quả, nhưng không tệ.
Tay súng thứ hai không thể ở xa. Xavier ngồi xổm xuống, thở chậm

và nhẹ. Anh có thể chờ cho tới khi tên kia mất kiên nhẫn, nhưng anh
có việc phải làm, và anh đang dần nóng ruột. Có thể chiêu cổ xưa nhất
trái đất sẽ có hiệu quả. Di chuyển một cách lặng lẽ, cẩn thận để giữ
cho anh luôn được che chắn hoàn toàn, Xavier nhặt một viên đá nhỏ
và quăng nó về phía bên trái. Nó không tạo ra một tiếng động lớn,
nhưng anh cũng không muốn vậy. Thay vào đó, nó tạo một tiếng khe
khẽ giống như tiếng một cái trượt chân.

Một phát súng nổ; anh thấy ánh chớp, và anh nghe gã bắn súng

bước tới, một bước chân gần như lặng lẽ trên đất cát và lá rụng. Vậy là
đủ.

Xavier bắn hai phát, và gã thứ hai ngã xuống nền đất. Để phòng hờ,

anh cúi người, di chuyển về phía gã đã ngã xuống, mắt dán chặt vào
mục tiêu của anh.

Gã đó chưa chết hẳn. Sớm thôi, nhưng vẫn còn chưa. Khi gã thấy

Xavier, gã cố giơ vũ khí lên một cách yếu ớt.

Xavier giẫm chiếc bốt xuống cổ tay gã , rồi cho một viên đạn vào

giữa hai mắt. Anh chỉ mất ít phút để trở lại con đường mòn và lôi thi
thể của tay súng đầu tiên vào trong rừng trước khi dân tình la hét ồn ào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.