THOÁT BÓNG - Trang 178

Chương mười tám

T

hay vì tìm đường ra khỏi thành phố, Lizzy tìm đường đi vào. Thủ

đô là một thành phố rộng lớn và đông đúc, luôn đầy người là người:
khách du lịch, chính trị gia, cư dân sống cuộc đời thường ngày. Cô có
thể hoà vào dòng người nếu cần. Có đủ loại phương tiện giao thông
công cộng, đặc biệt là ở trung tâm thành phố, nhưng không đời nào cô
liều đi Metro. Có quá nhiều camera và quá ít lối ra nếu cô bị vây bắt.

Cám ơn trời là cô có một ít tiền mặt. Chứng hoang tưởng của cô –

thứ hoá ra là chẳng phải hoang tưởng tí nào – đã giúp ích cho cô.

Cô sải bước trên vỉa hè như thể cô biết mình đang đi đâu vậy. Tâm

trí cô xáo trộn. Đám đồ dự trữ cô mua sẵn giờ có ích gì khi cô để
chúng ở nhà chứ? Chết tiệt, đáng lẽ cô nên bỏ hết mọi thứ vào trong
cái ba lô và thảy vào trong xe. Phải, cô phải quăng cái xe, nhưng mà…
ôi, quỷ thật, cô đang trách móc bản thân. Liệu cô có cơ hội để mà quay
trở lại xe, chụp lấy cái ba lô, và bỏ chạy lần nữa không? Theo như
cách mọi việc diễn ra thì không. Cô làm hỏng cả. Đáng lẽ cô nên
mang cái ba lô vào trong nhà hàng cùng với cô. Rất nhiều người mang
ba lô trong thành phố; cô sẽ không bị nổi bật chút nào.

Nhưng giờ cô đã mất mấy thứ đó rồi, giống như chúng đã bị khóa

trong một ngăn hầm đâu đó, và cô đã tốn tiền mua chúng. Cô không
dám đi về nhà. Nếu mấy gã kia không tới tìm cô ở đó, thì cảnh sát
cũng sẽ tới. Cô là một tên trộm xe, và, à phải, cô còn phạm phải tội tấn
công trong khi cướp xe của anh chàng kia nữa, nên cô khá chắc là
chuyện đó đã đưa cô vào một loại tội phạm khác hẳn. Cô không chỉ là
một tên cướp, cô là một tên cướp nguy hiểm. Phải, về nhà khá là viễn
vông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.