THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 269

Từ Lai muốn nói chuyện nhưng cổ họng bị ngứa, không kiềm được

bèn ho khù khụ. Dương Dương phớt lờ Từ Lai, tiếp tục kéo Tiểu Hổ đi.

Tiểu Hổ không làm gì được Dương Dương, bị ép phải nhảy lấy đà, ai

ngờ vướng phải rào, Tiểu Hổ kêu ắng lên mấy tiếng rồi ngã chổng vó
xuống đất, cất tiếng rên.

Từ Lai thấy có chuyện lớn, vội vàng chạy đến kiểm tra. Tiểu Hổ nằm

co mình trên thảm cỏ rên ư ử, dường như rất đau đớn.

Dương Dương rõ ràng cũng bị giật mình. Cậu ta vội lại kiểm tra, vừa

sờ đến chân trước bên trái, Tiểu Hổ liền kêu to hơn, đáng thương hơn.

“Có thể là bị gãy xương rồi.” Từ Lai nói xong dừng một chút, giọng

nói lạnh lùng, “Giờ cậu hài lòng rồi đấy.”

“Tôi… Tôi không biết sẽ…” Dương Dương hiện tại cũng rất ủ rũ,

nhìn dáng vẻ đau đớn của Tiểu Hổ, chỉ hận người bị gãy chân không phải là
mình.

Từ Lai quát: “Còn ngồi đó à, bế đến phòng bác sỹ thú y mau.”

Lúc Cận Thời Xuyên đến thì vừa đúng lúc thấy Từ Lai, Dương Dương

và Tiểu Hổ chạy về hướng phòng khám thú y. Hàng mày của anh cau chặt
lại, đuổi theo sát phía sau.

Bác sĩ Chu vốn đã đi ngủ lại bị gọi dậy. Dương Dương đặt Tiểu Hổ lên

bàn khám.

Bác sĩ Chu khám xong hỏi: “Sao lại bị gãy xương?”

Dương Dương hiện tại giống như quả bóng hết hơi: “Xin lỗi, là lỗi của

cháu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.