THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 49

“Sao ông lại tới đây?” Lão Phan từng là đồng chí chiến hữu với Cận

Thời Xuyên, sau khi giải ngũ thì tham gia trung tâm cứu trợ LT. Sau khi
Cận Thời Xuyên cũng quay về Du Giang thì bữa nào được nghỉ, rảnh rỗi là
lại qua tìm Lão Phan uống mấy chén.

“Gặp một người.” Cận Thời Xuyên cười nhạt.

Lão Phan thấy Cận Thời Xuyên mặc đồng phục thẳng thớm trông tuấn

tú, phong độ thì đập đập lên cánh tay anh: “Bảo tôi nói xem bộ quần áo nào
đẹp nhất, thì nhất định là bộ đồng phục này, còn nếu hỏi tôi ai là người mặc
cảnh phục chuẩn nhất thì đây sẽ đáp ngay là ông.”

“Không nỡ thế sao còn xin nghỉ?”

“Còn cách nào khác nữa đâu, vợ con quan trọng hơn hết mà.” Lão

Phan vừa nhắc đến bà xã là khuôn mặt lập tức rạng ngời hạnh phúc, nhìn
Cận Thời Xuyên hỏi, “Ông đấy, đẹp trai nhất nhì thế này, sao còn chưa thấy
tính toán gì việc cả đời hả?”

Cận Thời Xuyên chẳng còn gì để nói nữa rồi, hôm nay làm sao mà gặp

ai cũng thấy hỏi chuyện này thế chứ, anh lắc đầu: “Vội gì.”

“Sắp ba mươi rồi, tìm dần đi thôi.” Lão Phan biết Cận Thời Xuyên khá

rõ, thằng cha này giờ trông thì chững chạc vậy chứ năm đó lúc mới vào
doanh trại là diện đầu bò đầu bướu hạng nhất. Quân ngũ đúng là một cái lò
luyện khổng lồ, tôi luyện cậu ta tốt đến nhường này.

Cận Thời Xuyên chỉ cười suông, không đáp được.

Lão Phan cũng tự biết mình chẳng nói nổi thằng cha này đâu mà, bỗng

dưng nhớ ra cậu ta bảo đến đây gặp một người, thế là hỏi một lèo: “Ông
bảo là đi gặp một người nhỉ? Ở đây hả? Ai thế?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.