THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 496

lại càng không ổn.

Thế nhưng, cô không thể, cô không muốn đi. Hai mắt Từ Lai vẫn nhìn

trân trân lối vào nho nhỏ đó, bình tĩnh hỏi: “Có ô không?”

“Để tôi đi tìm.” Giang Đường lập tức chạy về phía đám đông đứng

xem rồi nhanh chóng cầm một cái ô quay về, “Cô giáo Từ, ô đây.”

Từ Lai lắc đầu, bảo Giang Đường: “Đưa cho Vương Tuấn đi, đừng để

máy móc bị dính nước mưa.”

Giang Đường nhìn lại, Vương Tuấn đang trùm áo che chiếc máy tìm

kiếm, theo dõi màn hình hết sức cẩn thận, chỉ sợ bỏ sót tín hiệu.

“Ừ.” Giang Đường cầm ô chạy sang chỗ Vương Tuấn.

Nước mưa tiếp tục phả lên mặt Từ Lai, bám vào sợi tóc đen trên trán.

Cô dùng tay chùi mắt cho đỡ nhòe, không biết là nhòe do nước mưa hay là
nước mắt.

Đúng lúc này, một cái ô màu đen xuất hiện che trên đỉnh đầu cô.

Người đàn ông cầm ô đứng bên cạnh rất cao ráo, cũng phải xấp xỉ cao
ngang Cận Thời Xuyên.

Từ Lai quay sang nhìn, áo sơ mi trắng, quần đen, giầy da đen, anh

tuấn, sáng sủa, nghiêm nghị, mắt đen và sâu, anh ta cũng đang nhìn chăm
chú vào lối vào.

Đây đích thực là người đàn ông hoàn mỹ mà phụ nữ tranh cướp nhau

muốn có. Mặc dù không biết tại sao anh ta lại che ô cho mình nhưng trong
lòng cô chỉ có Cận Thời Xuyên, tránh xa một chút vẫn tốt hơn.

Cô dịch người đi một chút, giữ khoảng cách hợp lý.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.