“Thích chứ!”
Bên kia im lặng một chút rồi có tiếng của Cận Thời Xuyên: “Xuống
đây đi, anh chờ em ở cổng.”
Từ Lai lập tức phấn khởi, nói ríu rít như chim sẻ: “Được chứ ạ? Có
làm sao không?”
“Thôi, thế em cứ ở nhà xem lễ kéo cờ ở Thiên An môn đi.”
“Cho em mười phút.” Từ Lai nói xong lập tức ngắt máy, chạy lại tủ
quần áo tìm đồ.
Cận Thời Xuyên đứng bên cửa sổ ký túc nở nụ cười. Em ấy lúc nào
cũng thật đáng yêu.
Nhìn đám sương ngoài cửa sổ, gió rét thổi se se lạnh, anh đứng vững
và thẳng như một cây thông, quay người lại cầm áo khoác quân phục, đội
mũ chỉnh tề rồi đi xuống dưới nhà.
Lục Phương Kỳ đang đứng dưới hàng hiên của sảnh lớn chỉnh sửa lại
bộ quân trang cho ngay ngắn. Cận Thời Xuyên lại gần gõ vào chiếc mũ anh
ta đội ở trên đầu: “Đàn ông đàn ang đẹp lắm làm gì.”
“Ai quy định đàn ông thì không được đẹp.” Lục Phương Kỳ chỉnh lại
mũ, vuốt phẳng tà áo, liếc Cận Thời Xuyên một cái, “Ông tưởng là ai cũng
giống ông, mặc đại cái gì cũng đẹp chắc.”
“Tôi sẽ coi như là ông vừa khen tôi.” Cận Thời Xuyên vui vẻ đi ra
ngoài.
Lục Phương Kỳ thính mũi lập tức đánh hơi được điều bất thường, vội
vàng chạy theo: “Sao mới sáng ra đã tươi tỉnh thế, chắc không phải vì nữ
đồng chí nhà báo đến quay video phỏng vấn đấy chứ?”