THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 664

đến, thực ra là cậu quá tự tin vào bản thân hay là thấy Từ Lai dễ lừa quá
hả?”

Nói dứt lời, ớt chuông đỏ được cho hết vào trong chảo. Cận Thời

Xuyên hoàn toàn không bị mấy câu của Từ Thừa Vận làm lúng túng, vẫn tự
nhiên vui vẻ cầm lấy cái muôi trong tay Từ Thừa Vận.

“Để cháu cho.”

Từ Thừa Vận đứng dịch sang bên, mặt vẫn khó đăm đăm như trước,

lặng lẽ quan sát Cận Thời Xuyên xào đồ ăn rồi quay người đi xem nồi cá
hấp.

“Bác cũng là người lính, chắc thừa sức hiểu người lính tuyệt đối

không biết cầu xin ai, cũng không có tài nói lời hay ý đẹp hay rót mật vào
tai.”

Động tác xào đồ ăn của Cận Thời Xuyên vẫn không ngừng, rất thành

thạo. Anh nghiêng đầu nhìn Từ Thừa Vận: “Hứa hẹn thì ai cũng có thể mở
miệng nói được nhưng cuối cùng thực sự không có quá nhiều người làm
được. Cho nên, nếu cháu có nói thì cháu tin là bác cũng khinh thường,
chẳng thèm nghe, có khi còn cảm thấy cháu dối trá. Đã vậy thì cháu cần gì
phải nói nữa.”

Món thịt xào ớt chuông đỏ nóng hôi hổi đã ra lò. Anh bỏ chảo nóng

vào chậu rửa xả nước rồi nói tiếp: “Cháu đi lính được hơn mười năm. Từ
lúc mặc áo lính đã không dám nghĩ đến chuyện lập gia đình nữa, chỉ sợ làm
lỡ dỡ người khác, cũng rất sợ câu nói việc nhà việc nước không thể vẹn cả
đôi đường.”

“Cuộc đời lúc nào cũng có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn. Sự xuất

hiện của Từ Lai chính là một chuyện ngoài ý muốn mà cháu không sao tính
được.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.