thời gian cụ thể.”
Giám đốc bộ phận đen mặt, nhưng cũng không còn cách nào khác, quay
đầu về phía Lâm Thiển một cách khó nhọc: “Trợ lý Lâm, xin cô hãy báo
cáo tình hình với Lệ tổng. Là sơ suất của chúng tôi, chúng ta cần đóng trang
web, bằng không...”
Anh ta còn chưa nói hết câu, lòng bàn tay Lâm Thiển đã rịn đầy mồ hôi.
Bởi vì chỉ trong giây lát, đã có hơn một trăm người trúng giải nhất. Lâm
Thiển có thể tưởng tượng, khách hàng ra sức “đập trứng”, cướp 10.000
nhân dân tệ, bầu không khí náo nhiệt đến mức nào.
“Tôi sẽ gọi điện cho Lệ tổng ngay.” Lâm Thiển nói xong liền quay người
đi về phòng làm việc của mình.
Lúc bấm điện thoại, đầu ngón tay của cô hơi run run.
Tâm huyết của bao nhiêu ngày, niềm hy vọng cuối cùng nằm ở
đây. Lệ
Trí Thành cầm cố nhà cửa mới được ba mươi triệu để
tiến hành kế hoạch
“đánh tạt sườn” này. Vậy mà Ái Đạt lại nửa đường đứt gánh?
Trong lòng Lâm Thiển rất khó chịu, cũng không cam tâm.
Là Tư Mỹ Kỳ hay Tân Bảo Thụy?
Khi điện thoại kết nối, Lâm Thiển cất giọng trấn tĩnh lạ thường: “Lệ
tổng, xảy ra chuyện lớn rồi. Trang chủ cửa hàng Flagship của chúng ta bị
hack, bây giờ tất cả đều là giải nhất. Bộ phận Kỹ thuật cần đóng trang web
để sửa chữa. Chúng tôi, chúng tôi hết sức... xin lỗi.”
Ở đầu kia điện thoại, Lệ Trí Thành trầm mặc vài giây.