THỜI GIAN TƯƠI ĐẸP - TẬP 2 - Trang 199

Lệ Trí Thành trả lời ngắn gọn: “Mấy hôm nữa sẽ có câu trả lời chính thức

cho bọn họ.”

Ninh Duy Khải gật đầu, không hỏi han nhiều. Anh ta cầm chén trà sứ,

xoay xoay trong tay: “Tôi tưởng anh là kẻ phá rối lớn nhất trong ngành,
không ngờ chúng ta đều thành món ăn trong đĩa của công ty nước ngoài.”

“Cũng chưa chắc.” Lệ Trí Thành cất giọng bình tĩnh: “Nếu doanh nghiệp

Trung Quốc đều tẩy chay vụ thu mua, anh nhìn nhận thế nào về cục diện
trong tương lai.”

Ninh Duy Khải đương nhiên từng suy nghĩ về vấn đề này, anh ta mỉm

cười đáp: “Theo suy đoán thông thường, chúng ta có thể thắng trong thời
gian ngắn, nhưng thời gian dài chắc chắn thất bại.”

Lệ Trí Thành cầm chén trà uống một ngụm: “Anh đã đọc qua tin tức về

ngành điện gia dụng của Trung Quốc chưa?”

Ninh Duy Khải đáp: “Ngành của chúng ta khác bọn họ. Trong việc đối

kháng nước ngoài, chúng ta có lợi cũng có hại.”

“Tôi xin lắng nghe.”

“Lợi ở chỗ, ngành túi xách tuy có hàm lượng kỹ thuật nhưng không cao

như ngành điện gia dụng, hơn nữa chất lượng và kỹ thuật giữa các công ty
không cách biệt quá lớn như ngành kia. Vì vậy, chúng ta chẳng cần khổ sở
nghĩ cách không ngừng nghiêng cứu, không ngừng nâng cao, để rồi lợi
nhuận bị ép xuống đến mức thấp nhất. Hại ở điểm, ngành điện gia dụng chú
trọng chất lượng tính năng, chỉ cần nhãn hiệu tàm tạm, người tiêu dùng sẽ
quan tâm đến mức giá. Còn túi xách là vật phẩm thường ngày, nói trắng ra,
túi xách thể hiện địa vị và đẳng cấp của một cá nhân. Một khi DG lợi dụng
mạng lưới tiêu thụ của Tư Mỹ Kỳ, tiến vào thị trường Trung Quốc, một khi
người tiêu dùng đã làm quen và chấp nhận nhãn hiệu quốc tế này thì chúng
ta làm gì cũng vô ích, cạnh tranh về giá cả hay nâng cao chất lượng đều vô
dụng. Ví dụ, dù đắt hơn vài chục, thậm chí vài trăm nhân dân tệ, người tiêu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.