về vấn đề này.”
Ở đầu kia điện thoại, anh em nhà họ Chúc lại đưa mắt nhìn nhau.
Một mặt, bọn họ thấy Chúc Hàm Dư không nhất nhất bảo vệ Ninh Duy
Khải như trước. Mặt khác, Ninh Duy Khải vẫn là trở ngại lớn nhất của họ.
Do dó, Chúc Hàm Trình mới phân tích thiệt hơn cho cô nghe. Chúc Hàm
Dư nói cần suy nghĩ, chứng tỏ cô đang do dự.
Cuối cùng, anh cả Chúc Hàm Trình mở miệng: “Hàm Dư, có câu này anh
muốn nói với cô từ lâu. Là anh trai, bọn anh không thể để mặc cô bị người
khác ức hiếp.” Ngữ khí của anh ta lạnh hẳn: “Ninh Duy Khải có bồ ở bên
ngoài, nghe nói thường xuyên dẫn tới văn phòng. Tại sao cô còn suy nghĩ
cho thằng đó…”
“Anh!” Chúc Hàm Dư đột nhiên hét lên, cắt ngang lời anh ta, giọng nói
kích động chưa từng thấy. Cô giống như bị người khác giẫm trúng chỗ đau,
trong lòng hoảng loạn: “Các anh đừng nói nữa. Em đã nhận lời sẽ suy nghĩ
thêm. Em bận chút việc, cúp máy trước đây. Tạm biệt…”
Nói xong, cô lập tức tắt điện thoại.
Ở đầu kia, hai anh em họ Chúc trầm mặc trong giây lát. Chúc Hàm Trình
hỏi: “Anh nghĩ cô ấy có bán không?”
Anh cả lắc đầu: “Tôi không biết, cứ để thuận theo tự nhiên đi.” Ngừng
một lát, anh ta nói tiếp: “Chú đừng ép nó quá.”
Ở bên này, Chúc Hàm Dư tiếp tục bó gối, dõi mắt ra màn đêm tối đen ở
ngoài cửa sổ, từng giọt lệ chảy xuống gò má.
Đúng lúc này, đằng sau vang lên tiếng bước chân quen thuộc.
Chúc Hàm Dư kinh ngạc quay đầu, liền nhìn thấy Ninh Duy Khải từ
phòng ngủ đi ra ngoài. Hóa ra anh ta đã về nhà từ bao giờ.