Dương Phạm chính là phản ánh cuộc chiến thương mại giữa DG và các
doanh nghiệp nội địa. Trên Tây Dương Phạm cũng có các sản phẩm thuộc
hàng hiệu khác, nhưng chỉ vài mẫu mang tính tượng trưng, phần lớn đều
hiển thị “hết hàng”, rõ ràng muốn bọn họ “nước sông không phạm nước
giếng.”
Hơn nữa, các thương hiệu xa xỉ khác đều là đối thủ cạnh tranh của DG tại
Trung Quốc. Một năm qua, Zamon ồ ạt chiếm lĩnh thị trường, bọn họ đã rất
chướng tai gai mắt. Vì vậy, tất cả chỉ ậm ừ lấy lệ, tọa sơn quan hổ đấu.
Trước thái độ của bọn họ, Charles chỉ có thể chửi thề một câu: “Shit!”
Cuối cùng là động thái quan trọng nhất, Charles muốn giảm bớt mức độ
ảnh hưởng của Tây Dương Phạm trong phạm vi cả nước. Anh cũng biết đến
câu nói của chủ tịch Mao Trạch Đông: “Một đốm lửa nhỏ cũng có thể cháy
lan ra đồng cỏ.” Ở Trung Quốc vốn có một số người cương quyết tẩy chay
DG, anh ta không thể để thế lực này nhân cơ hội ngóc đầu dậy, ngộ nhỡ tạo
thành phản ứng dây chuyền trong người tiêu dùng thì hỏng bét.
Vì vậy sau khi thương lượng với Trần Tranh, Charles quyết định đổ tiền
kiểm soát giới truyền thông và mạng internet. Trần Tranh biết rõ đạo lý này
nên vỗ ngực nhận nhiệm vụ. Anh ta bắt đầu luồn lách, đi lại quan hệ với các
cơ quan truyền thông lớn và trang web tên tuổi. Không biết bao nhiêu tiền
đổ vào cái động không đáy đó, nhưng tục ngữ nói rất đúng, có tiền mua tiên
cũng được.
Tuy nhiên, Charles và Trần Tranh chỉ đoán đúng một nửa. Bước tiếp theo
của Lệ Trí Thành quả nhiên mượn Tây Dương Phạm phát động cuộc tấn
công nhằm vào DG.
Nhưng anh không lợi dụng dư luận và giới truyền thông như nửa năm
trước, mà dùng hình thức quảng cáo trên truyền hình, trực tiếp tuyên chiến
với DG ngay trước mặt người tiêu dùng cả nước.