THỜI GIAN TƯƠI ĐẸP - TẬP 2 - Trang 84

Khóe miệng Uông Thái Thức nở nụ cười nhàn nhạt. Trên bức tường cách

đó một mét treo bức tranh hoa cỏ chim chóc sơn thủy dài hai thước. Đây là
tác phẩm gốc của họa sỹ Uẩn Băng đời nhà Thanh, cũng là món quà Lệ Trí
Thành tặng ông khi gặp nhau ở Thâm Quyến.

Thằng nhãi này ra tay vô cùng kinh khủng, bất kể là “nhận” hay “cho”.

Đầu óc Uông Thái Thức bất giác hiện lên cảnh tượng hôm đầu tiên gặp

Lệ Trí Thành.

Hôm đó, chàng trai trẻ có khí chất phi phàm nói với ông: “Uông tổng, hãy

để tôi nắm cổ phần tuyệt đối ở Minh Đức, tôi sẽ biến nó trở thành doanh
nghiệp cung cấp vật liệu số một của châu Á.”

Uông Thái Thức ngớ người, sau đó cười nhạt: “Dựa vào cậu? Dựa vào Ái

Đạt?” Cuối cùng ông còn thêm một câu: “Dựa vào Minh Đức?”

Một thằng nhãi ranh chưa đến ba mươi tuổi, mới vừa thoát khỏi nghịch

cảnh, lãnh đạo doanh nghiệp tư nhân chưa lọt vào Top 5 trên thị trường và
một nhà máy vật liệu nhỏ, công nhân chưa đến năm trăm người mà đòi
vươn lên vị trí số một châu Á?

Lệ Trí Thành mỉm cười: “Chỉ dựa vào chúng ta, đương nhiên không

được. Nhưng nếu công thêm Tân Bảo Thụy, công ty sản xuất túi xách số
một của Trung Quốc, thuộc Top 3 châu Á thì sao?”

Nghĩ đến chuyện cũ, hồi tưởng lại sự việc xảy ra trong mấy tháng qua,

Uông Thái Thức chỉ cảm thấy rung động đến tâm can.

Mọi người đều nói Uông Thái Thức giả bộ thanh cao, không thức thời, có

trong tay bằng sáng chế tốt như vậy mà không chịu bán, cũng không chịu
bán cổ phần của nhà máy vật liệu… Hừ, bọn họ nào hay biết, tâm huyết của
cả cuộc đời ông là loại vật liệu hoàn toàn có thể phân cao thấp với các nhãn
hiệu lớn của châu Âu này. Do đó, ông thà giữ chặt Mind trong tay, cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.