THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY
THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY
Đồng Hoa
Đồng Hoa
www.dtv-ebook.com
www.dtv-ebook.com
Quyển 2
Quyển 2
Chương 22: Vẻ Đẹp Của Sự Tha Thứ
Chương 22: Vẻ Đẹp Của Sự Tha Thứ
(Vĩ thanh: nghĩa là đoạn nhạc cuối cùng, từ rất hay thấy ở cuối truyện.)
Trên sân đấu bóng rổ, các nam sinh đều đang tập trung tranh đấu, bị ánh
nắng mặt trời chiếu rọi nhiều lần làm màu da họ trở thành màu đồng, phản
phất sức sống mãnh liệt, bồng bột, thỉnh thoảng lại bật ra vài câu nói tục
cũng làm người ta bật cười, đây là tư thái độc đáo của thanh xuân.
Bên sân bóng rổ, có những đám nữ sinh túm tụm cùng nhau, chạy quanh
bên sân, lúc kêu to cổ vũ, lúc lại vỗ tay.
La Kì Kì mỉm cười nhìn những nữ sinh ấy, họ như vậy có thể là giả
không? Rõ ràng là quan tâm đến anh ấy, lại đi cổ vũ cho người khác. Chỉ
đưa một chai nước thôi, mà lại cứ như đang làm công việc của gián điệp,
vắt hết óc để nghĩ cách tránh đi sự chú ý của mọi người.
Bóng rổ lăn đến dưới chân La Kì Kì, có nam sinh chạy tới lấy bóng. Khi
La Kì Kì cúi người nhặt bóng lên, đột nhiên nhớ tới một cảnh tượng từng
diễn ra, cô tưởng rằng khi mình đứng thẳng dậy ném bóng đi, người nhìn
thấy sẽ là Trương Tuấn, khi ánh mắt hai người chạm vào nhau, cô hiểu anh
cố ý ném bóng về phía này, anh cũng biết cô hiểu, ánh mắt vụng trộm dậy
lên cảm giác ngọt ngào, như có được một bí mật hạnh phúc nhất thế giới.
Nhưng, không phải!
Không có cậu thiếu niên đi nhặt bóng, nhưng vẫn nhìn cô. Cùng là một
cái sân ấy, cũng ồn ào giống vậy, cùng là trò bóng rổ, nhưng đã bị ngăn
cách bởi thời gian, mười năm.