THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 151

làm bạn gái của anh Tiểu Ba, như vậy tốt lắm đó, tớ sẽ được ăn uống thoải
mái mà lại không cảm thấy ngại.”

Tôi đuổi theo đánh cậu ấy, “Vì mấy miếng mơ khô mà cậu muốn bán tớ

hả, sao tớ lại có cô bạn như cậu nhỉ, thật là gian ác.”

Hiểu Phỉ trốn đông trốn tây quanh phòng, còn không quên đút nho khô

vào miệng. Tôi đuổi theo cậu ấy, không khách khí vung tay vung chân về
phía đó, cậu ấy ăn đau, bắt đầu gọi bậy: “Vương Chinh, Vương Chinh,
Vương Chinh. . .”

Tôi giơ hai tay lên, làm bộ gấu đen hung ác chộp mồi, hắc hắc cười lạnh,

“Vương Chinh không ở trong này đâu nhé, hơn nữa, anh ấy cũng không
phải bạn trai của cậu, ở đây không ai giúp cậu đâu.”

Cậu ấy cắn môi cười, tôi véo cậu ấy, hai người đánh nhau loạn lên, cậu

ấy cười giải thích, “Tớ gọi Vương Chinh không phải là muốn ương Chinh
giúp tớ đánh cậu, mà là khi tớ thật sự đau, kêu một tiếng Vương Chinh,
trong lòng sẽ hạnh phúc, sẽ không đau nữa.”

Tôi nửa tin nửa ngờ, “Thật hay giả?”

Cậu ấy cười, có ý định xông lên véo tôi, “Không tin, cậu cứ để tớ véo

một cái, rồi kêu một tiếng thử xem.”

“Cậu tưởng tớ là đồ ngốc à?” Tôi bắt lấy tay cậu ấy, ngăn không cho cậu

ấy véo mình, hai người nằm lăn trên sofa, thầm thì cười nói vui vẻ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.