THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 352

Ra khỏi nhà cô giáo Cao, thấy Trương Tuấn dừng xe máy ở dưới tầng,

cậu hơi cúi cong thắt lưng, cúi đầu, không nhìn thấy tôi, tôi bước đi nhanh
hơn, định lướt qua người cậu một cách nhanh nhất.

“Này!”

Bước chân của tôi vẫn chưa ngừng, chỉ dừng một chút, không chắc có

phải cậu đang gọi mình hay không.

“Này!”

Lại là một tiếng gọi nữa, tôi không chắc chắn quay đầu.

“Cát Hiểu Phỉ rất thông minh, cũng rất kiên cường, cô ấy sẽ sống tốt.”

Cậu đứng bên xe máy, nhn tôi.

Lúc này tôi mới chắc chắn cậu ấy đang nói chuyện với mình, cảm thấy

tất cả buồn khổ đều chảy vọt tới hốc mắt, nước mắt đảo quanh trong hốc
mắt tôi.

Dường như cậu muốn nói rất nhiều, nhưng cuối cùng chỉ nói: “Cậu đừng

quá đau buồn.”

Tôi sợ mình mở miệng, nước mắt sẽ chảy ào ra, chỉ gật gật đầu, xoay

người bước đi.

Cảm giác phía sau luôn luôn có một đôi mắt nhìn tôi, vì thế, tôi đi bước

sau nhanh hơn bước trước, muốn chạy thoát thật nhanh.

Học kỳ mới bắt đầu, đây cũng là học kỳ cuối cùng ở trường trung học cơ

sở của chúng tôi.

Chuyện của Hiểu Phỉ tuy rằng vang xa khắp nơi, nhưng từ khi cậu ấy

biến mất, tất cả đều nhanh chóng trở lại bình thường. Trong một giờ ra
chơi, khi ánh mặt trời xuyên thấu qua những chiếc lá xanh non, các nam

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.