rất ít. Có l theo thời gian, tớ và cậu sẽ trở thành hai người xa lạ, tớ muốn để
lại chút kỷ niệm trong một năm chúng ta ngồi cùng bàn này, có lẽ đến một
ngày, khi cậu xem con gái mình biểu diễn ca múa ở trường, cậu sẽ chợt nhớ
đến tớ, nhớ rằng mình đã từng hát với một cô bạn. Vào cấp Ba, tớ sẽ
chuyên tâm học tập, không tham gia những hoạt động văn nghệ nữa, đây có
thể coi là lần cuối cùng tớ biểu diễn ở thời học sinh, tớ muốn nó đặc biệt
một chút, đây là món quà tớ tặng cho mình, cũng là món quà tốt nghiệp tớ
tặng cậu.”
Lời của cô ấy thật sướt mướt chết người như văn Quỳnh Dao, nhưng
trong khi giãy chết, không ngờ tôi đã bị rung động, tôi nói: “Đến lúc đó mà
mất mặt xấu hổ, cậu cũng đừng trách tớ đấy.”
Quan Hà hiểu tôi đã đồng ý, cười nói: “Không sao, không tính đến
chuyện giải thưởng.”
Trương Tuấn nhìn như buông thả, thường xuyên nghỉ học, các giáo viên
đều thầm nghĩ sẽ có lúc cậu bị cảnh sát “hỏi chuyện”, vì thế ngay cả một tờ
đơn xin nghỉ học cũng không cần.
Khi Trương Tuấn ở trường, vẻ mặt luôn buồn bã, bộ dáng như đang suy
tư chuyện gì đó, tôi nghi cho dù cậu không ở đồn cảnh sát, cũng đã nghĩ
đến mình phải trả lời câu hỏi của cảnh sát như thế nào. Bây giờ vấn đề cậu
gặp phải cũng không dễ dàng hơn trước, có lẽ việc cậu làm không nhiều
lắm, nhưng việc biết đến lại không ít, cuối cùng có nên nói đến chuyện
nghĩa khí hay không, chẳng phải là một lựa chọn dễ dàng gì.
Trương Tuấn vẫn là Trương Tuấn trước đây, vẫn ủ ủ rũ rũ, nhưng mấy
tên ma vương ở lớp 9-7 đã nhìn cậu bằng con mắt khác, trong giờ tự học
đều rất trật tự, trong giờ học chính đều ngoan ngoãn hơn, dù sao, đột nhiên,
Trương Tuấn có được lực uy hiếp đặc biệt.