THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 388

thấy chúng mình nên ban phát cho cậu ấy ‘Giải thưởng cao nhất của Lưỡng
Ngạn Tam Địa’ .” (Lưỡng Ngạn Tam Địa: Trung Quốc, Đài Loan, Hong
Kong.)

Bọn Tống Thần, Lí Sam đứng cạnh nghe thấy mấy câu của tôi, đều cười

ha hả.

Quan Hà cười nói: “Không hổ là cao thủ thi biện luận! May là tính cách

cậu không hiếu thắng, nếu không ai có thể cãi nhau ầm ĩ với cậu mà thắng
được? Bị cậu nói móc tức điên lên mà vẫn không nhịn được cười.”

“Chúng mình hát bài này nhé? Cho dù không thể cười, cũng có thể mượn

uy của Trương Tuấn, làm cho cả hội trường đều cười vui.”

Quan Hà cười đến không thở nổi: “Không được, chủ nhiệm mà tổng

duyệt, sẽ bị loại mất, chủ nhiệm của chúng ta ghét nhất là văn hóa Đài Loan
và Hong Kong lưu hành trong trường học, may mà hiệu trưởng trường Nhất
Trung không phải là thầy ấy, nếu không trường ta sẽ chẳng khác gì cái trại
tập trung.”

Tôi nghiêm túc nói với cô ấy: “Nhưng mà cậu đừng có chọn bài hát cách

mạng cho tớ đấy, tớ không hát nổi đâu; cũng đừng là bài hát dân tộc, tớ lại
càng không hát nổi.”

Quan Hà sầu lo gật đầu.

Tôi tạo niềm tin cho mình, với cách suy nghĩ của cô ấy, tốt nhất là không

nghĩ ra được gì, buông tha

~~~~~~~~~

Sấm sét giữa trời quang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.