THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 394

Tình mới chớm mà đã sâu

Lại đến hội diễn văn nghệ hàng năm của trường, hai tiết mục của lớp tôi

là một tiểu phẩm do Tống Thành phụ trách, một t khác là kéo đàn nhị của
Quan Hà. Quan Hà mời tôi cùng tham gia với cô ấy, tôi sốc, cười cười:
“Không được đâu, tớ không có tế bào văn nghệ.”

Quan Hà cười nói: “Cậu chỉ cần hát theo tiếng nhạc, cũng giống hát

karaoke thôi mà.”

Tôi vẫn lắc đầu, cô ấy lại phân tích cho tôi những lý do sâu xa: “Sắp đến

kỳ thi rồi, sau kỳ thi, không biết chúng ta có thể học cùng trường không,
cho dù được học cùng một trường, cơ hội học cùng lớp của chúng ta cũng
rất ít. Có l theo thời gian, tớ và cậu sẽ trở thành hai người xa lạ, tớ muốn để
lại chút kỷ niệm trong một năm chúng ta ngồi cùng bàn này, có lẽ đến một
ngày, khi cậu xem con gái mình biểu diễn ca múa ở trường, cậu sẽ chợt nhớ
đến tớ, nhớ rằng mình đã từng hát với một cô bạn. Vào cấp Ba, tớ sẽ
chuyên tâm học tập, không tham gia những hoạt động văn nghệ nữa, đây có
thể coi là lần cuối cùng tớ biểu diễn ở thời học sinh, tớ muốn nó đặc biệt
một chút, đây là món quà tớ tặng cho mình, cũng là món quà tốt nghiệp tớ
tặng cậu.”

Lời của cô ấy thật sướt mướt chết người như văn Quỳnh Dao, nhưng

trong khi giãy chết, không ngờ tôi đã bị rung động, tôi nói: “Đến lúc đó mà
mất mặt xấu hổ, cậu cũng đừng trách tớ đấy.”

Quan Hà hiểu tôi đã đồng ý, cười nói: “Không sao, không tính đến

chuyện giải thưởng.”

Trương Tuấn nhìn như buông thả, thường xuyên nghỉ học, các giáo viên

đều thầm nghĩ sẽ có lúc cậu bị cảnh sát “hỏi chuyện”, vì thế ngay cả một tờ
đơn xin nghỉ học cũng không cần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.