THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 434

ngờ, chỉ mới đảo mắt một cái, chỉ trong nháy mắt thôi, đã xảy ra nhiều
chuyện như vậy.

Cô đầu tiên trong trường trung học cơ sở của tôi là Lâm Lam, đã thi vào

trường Trung Chuyên; cô bạn thân nhất của tôi là Hiểu Phỉ, đã biến mất
không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Hai học sinh giỏi như họ lại không theo
học tiếp trung học phổ thông, mà hai đứa mải chơi, lười học như tôi và
Trương Tuấn lại trà trộn lên trung học phổ thông.

Tôi bước đi thong thả đến vũ trường, Tiểu Ba không ở trong phòng, mà

đang ngồi dưới bóng cây bên ngoài hút thuốc, nhìn thấy tôi, anh ấy cười
cười.

Tôi ngồi xuống cạnh anh, dựa vào bả vai anh, anh hút thuốc hỏi: “Thấy

thương cảm?”

Tôi không hé răng. Anh mỉm cười nói: “Khi anh tốt nghiệp trung học cơ

sở và nhìn kết quả thi của mình, cũng cảm thấy trong lòng trống rỗng,
những người bạn quanh anh đều là những học sinh kém, chỉ có mình anh
vào trung học phổ thông.”

“Đưa em đi hóng gió.”

Tiểu Ba vứt điếu thuốc, đi vào trong lấy chìa khóa xe và mũ bảo hiểm,

tôi ôm thắt lưng anh, đầu tựa trên lưng anh, nghe tiếng xe máy chạy trên
đường. Tốc độ càng lúc càng nhanh, dường như có thể cứ nhanh mãi nhanh
mãi như vậy. Rất lâu sau, xe dừng lại, tôi mở to mắt, thấy chúng tôi đang ở
bên bờ sông, anh cởi mũ bảo hiểm ra, nói: “Đến đây ngồi một lúc.”

Chúng tôi ngồi bên bờ sông, Tiểu Ba nhìn mặt nước, có vẻ đang suy nghĩ

cái gì đó, tôi nhặt một cành liễu và quật lên mặt nước, cố gắng nói với
giọng điệu thoải mái nhất: “Anh định sang năm sẽ thi vào trường đại học
nào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.