THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 482

Nói không có chút ngạc nhiên vui mừng nào, nhất định là nói dối!

Mặc kệ cậu ta là ai, tôi cũng khẳng định mình không thích cậu ta, nhưng

trong lòng tôi lại có chút cảm giác thỏa mãn, hư vinh. Dù lòng tôi có trưởng
thành sớm thế nào, thì tôi vẫn đang là một cô gái mới lớn, cũng rất mong có
nam sinh quý mến mình.

Tôi vừa thầm vui vẻ, vừa quyết định sẽ trả lại cái này cho đối phương.

Nhưng mà, cậu ta là ai chứ?

Hai ngày sau, tôi lại thấy một bức “thư tình” trong ngăn bàn. Đầu tiên

khen tôi đặc biệt thế này thế kia, sau đó hẹn tôi buổi tối cuối tuần đi khiêu
vũ, bốn góc giấy còn dùng đủ loại bút màu tô tô vẽ vẽ, vô số từ tiếng Anh: I
like you, cái này còn chưa đủ kinh dị, mà điều kinh dị nhất chính là người
viết bức thư này, Tống Bằng.

Đây là lần đầu tiên tôi nhận được thư tình của con trai, nhưng lại không

có chút cảm giác vui sướng nào, đây có lẽ chính là một kế hoạch cẩn thận,
là mưu kế “trả thù”, một khi tôi đồng ý, điều kinh khủng sẽ xuất hiện. Tôi
cũng không phải là chưa từng thấy chuyện như vậy.

Hai ngày hư vinh, đắc chí đã hoàn toàn biến thành xấu hổ và phẫn nộ,

một tay tôi cầm thư tình, một tay lấy ra lọ kem chống nắng cất trong cặp, đi
vào lớp 10-4.

Cũng sắp vào lớp rồi, nên tất cả học sinh trong lớp đều ngồi vào chỗ của

mình, thấy tôi đi vào, đều ngạc nhiên nhìn tôi.

Tôi bước đến trước bàn của Tống Bằng, “ba ba” hai tiếng, ném bức thư

tình và lọ kem chống nắng vào người cậu ta: “Cảnh cáo cậu, đừng có làm
phiền tôi nữa!”

Dưới ánh mắt chăm chú của cả lớp 10-4, tôi đi ra khỏi lớp ấy. Vừa ra đến

cửa, tôi lướt nhìn thấy Trương Tuấn, ngoài trợn mắt há mồm ra, trên miệng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.