THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 509

lớp. Vào giờ tiếng Anh, trong tai chỉ có tiếng nói của cô giáo, chuyên chú
đến mức Dương Quân nói chuyện bên tai tôi, tôi cũng hoàn toàn nghe
không được. Ngay cả ngày nghỉ cuối tuần tôi cũng kiên trì đọc tiếng Anh
nửa giờ, mỗi bài khóa tôi đều học thuộc làu làu. Tôi không tin trong lớp
còn có bạn nghiêm túc học tập hơn mình!

Tôi chưa bao giờ buông lơi dù chỉ một ngày, nhưng thành tích không tiến

bộ mà lại thụt lùi!

Nếu nói đạo trời không phụ người cần mẫn, vậy đạo trời của tôi ở đâu?

Chẳng lẽ ông trời không nhìn thấy nỗ lực của tôi sao?

Tôi không mong đợi mình có thể thi được hơn chín mươi điểm, nhưng ít

nhất cũng phải tiến bộ chứ.

Vì sao lại như vậy? Vẻn vẹn nửa năm nỗ lực, chỉ có được kết quả như

vậy sao? Sau khi nỗ lực, không thu được thù lao, điều này làm cho người ta
tuyệt vọng, làm cho người ta nghi ngờ mình có cần thiết phải nỗ lực như
vậy không? Dù sao học và không học cũng chẳng có gì khác biệt.

Tôi không thể đưa ra mình, sau khi đi trong gió lạnh hơn hai giờ, gần

như toàn thân đều đông cứng, tôi quyết định quên chuyện này, quên đi cảm
giác suy sụp tuyệt vọng, quên đi cảm giác gần như không nhìn thấy một tia
hy vọng nào.

Tôi vẫn muốn học mười từ mới mỗi ngày, vẫn muốn mỗi ngày đọc bài

tiếng Anh nửa giờ, học kỳ tiếp theo vẫn nghiêm túc nghe giảng, nghiêm túc
chép bài, không bỏ một câu một chữ mà cô giáo nói.

Tôi đánh cuộc với chính mình, núi sách có đường, chuyên cần là lối đi!

Nếu tôi không thể tìm ra nguyên nhân, không thể tìm ra phương pháp học
tập tốt nhất, tôi cũng chỉ có thể đánh cuộc với trí khôn của người xưa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.