Tôi cảm thấy tâm tình anh không tốt, nhưng nếu anh không muốn nói, tôi
cũng không truy hỏi nhiều. Tôi vừa đi, vừa kể cho anh mấy chuyện vui vẻ.
Khi đi đến một cửa hàng nhỏ, Trương Tuấn đột nhiên dừng lại: “Hỏi em
một chuyện.”
“Vâng.”
“Hôm nay vào năm trước, em đứng ngoài cửa hàng này, nhìn chằm chằm
vào chiếc xe máy, rốt cuộc đã nghĩ gì, sao lại đứng lâu như vậy?”
Tôi ngây người một chút: “Chiếc xe máy đó thật sự là của anh?”
“Ừ.”
“Lúc ấy anh ở ngay trong quán?”
“Ừ.”
Nghĩ lúc đó mình nhìn xe anh ngẩn người, tôi hơi xấu hổ, rầm rì nói:
“Cũng không nghĩ gì, nghĩ… đến anh.”
Bỗng nhiên, cũng không nói rõ vì sao, liền cảm thấy tâm tình Trương
Tuấn biến tốt hơn nhiều.
Anh nói: “Từ khi lên cấp Ba, em không ra ngoài chơi nữa, cả kỳ nghỉ
đông vẫn không có cơ hội gặp em, biết em nhất định sẽ đến chúc Tết cô
Cao, nên ngày đó anh cố ý chờ em ở bên trong, muốn liếc nhìn em một
cái.”
Trái tim tôi bỗng bị tác động bởi rất nhiều điều nhẹ nhàng, có một loại
cảm giác ấm áp đến hài lòng: “Hàng năm nghỉ đông, lúc em xuống nhà cô
Cao, thấy anh dừng xe máy, đều không phải là tình cờ, đúng không?”