Có một bàn nghịch ngợm, sợ thiên hạ chưa đủ loạn, lập tức hùa theo: “La
Kì Kì, La Kì Kì!”
Tôi nhìn Quan Hà xin giúp đỡ, hy vọng cô ấy có thể hiểu tôi không muốn
“nổi bật” thế này. Lúc tham gia cuộc thi văn nghệ, luyện hát mấy tháng liền
mà đứng trên đài tôi vẫn không hát nổi, huống chi là ngẫu hứng đứng lên
biểu diễn thế này? Nhưng ngày thường cô ấy hiểu ý là vậy, mà hôm nay lại
không hiểu tâm tư tôi chút nào, cũng ồn ào theo đám bạn.
Giữa tiếng ồn ào của họ, bất kể người có quen tôi hay không cũng biết
người tên La Kì Kì là bạn gái của Trương Tuấn, lập tức gọi “La Kì Kì” lên
hát. Tôi càng không ngừng từ chối, chối đi chối lại, đến nỗi ngay cả tôi
cũng thấy mình già mồm lập dị ghê tởm, mọi người vẫn còn gọi tôi, nhất là
con gái.
Tôi suy từ bụng ta ra bụng con gái, vô cùng hoài nghi họ đều có rắp tâm
khác, chính là muốn nhìn tôi xấu mặt.
Rốt cuộc, tôi cũng bị kéo lên trước TV.
Hát cái gì chứ? Tôi thật sự không biết hát gì, tôi thích nghe những bài hát
cũ cũ quanh co khúc khuỷu, tình cảm nhẹ nhàng, thích nghe những bản
nhạc đồng quê của Mỹ, rất ít quan tâm đến những bài thịnh hành. Tôi càng
luống cuống nghĩ ngợi, lại càng không nghĩ ra được bài gì, mọi người đều
im lặng chờ tôi, không khí rất là cổ quái.
Thật tốt! Lần này đúng là đủ xấu mặt nhé! H tất cả đều là bạn bè của
Trương Tuấn!
Tôi tự xưng là thiên hạ đệ nhất mặt dày mà cũng không chịu nổi nữa rồi,
bắt đầu muốn tìm cái hố để chui xuống.
Đúng lúc xấu hổ vô cùng, Trương Tuấn cầm một chiếc micro khác, giơ
lên, lớn tiếng hỏi: “Tớ mãnh liệt yêu cầu được hát cùng Kì Kì, ai có ý kiến?