THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 812

Dần dần, những người nghe xung quanh tôi càng ngày càng nhiều, tụ tập

thành một vòng tròn nhỏ hẹp, còn có đàn em khóa dưới mua đồ uống cho
tôi.

Tôi đang kiên nhẫn giải đáp, bỗng nhìn thấy Trương Tuấn và Hoàng Vi

sóng vai đi đến, đại khái vì nụ cười của Hoàng Vi quá chói mắt, thế nên tôi
cũng cười tươi sáng, còn vẫy vẫy tay với Trương Tuấn, thoải mái chào hỏi,
anh lại biến sắc, hung hăng liếc nhìn tôi một cái, bước nhanh rời đi.

Tôi vẫn cười tươi sáng, khoái trá trả lời vấn đề của mấy em lớp dưới, đến

khi giải đáp xong, tôi vẫn duy trì nụ cười, đi vào khu phòng học, Đồng Vân
Châu đứng bên cửa sổ nhìn ra hành lang, mặt lạnh lùng hỏi: “Cậu có từng
thích Trương Tuấn không?”

Tôi cười cười, không nói chuyện. Tôi biết trái ngược với yêu là hận, mà

anh đã trở lại bình thường, tôi luôn giỏi về ngụy trang.

Tôi rất buồn, vô cùng đau khổ, nhưng tôi không thể để cho người khác

thấy tôi đang vô cùng đau khổ.

Tôi thấy thật may vì tâm hồn bị một lớp da bao bọc, cho nên, tâm hồn

của chúng ta với tâm hồn, thân thể đi với thân thể trải qua cuộc sống hàng
ngày.

Khoảng thời gian ấy, tôi cũng không dám nhớ lại, mỗi lần nhớ lại, chỉ có

nỗi đau khổ, mỗi ngày rốt cuộc mình làm những gì, đều không nhớ ra. Tựa
như, mỗi ngày đi đến trường, đều cần hít sâu một hơi, cảm giác tôi không
phải đang đến trường, mà là đi đánh giặc.

Cứ lơ lửng như vậy cho đến cuối kỳ.

Kết quả thi cuối kỳ được công bố, tôi vẫn đứng thứ nhất trong khối, ngay

cả tôi cũng không tin nổi. Lâm Y Nhiên, Dương Quân, Thẩm Viễn Triết
đều biết, hai tháng này, toàn bộ sức lực của tôi đều dành để giả bộ vui vẻ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.