THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 817

trình đến mời tôi cùng dẫn chương trình với thầy ấy, tôi không hề nghĩ ngợi
đã từ chối ngay, nhưng chỉ trong nháy mắt, lại thay đổi chủ ý.

Từ tiểu học đến giờ, tôi và Trương Tuấn luôn học cùng trường, tối nay, là

đêm cuối cùng chúng tôi cùng ở dưới một mái trường. Tôi hy vọng chỉ cần
anh nhớ rõ buổi tối liên hoan tốt nghiệp này, sẽ nhớ kỹ tôi.

Mong muốn của tôi giờ đã không thể thành hiện thực, tôi chỉ hy vọng

anh không quên mình.

Giáo viên âm nhạc chọn cho tôi một chiếc váy trắng, trên eo có một

chiếc thắt lưng, váy không dài, vừa đến đầu gối, váy lại được đính vô số hạt
cườm, khi bước đi, sẽ lóe sáng lung linh, đội một chiếc vương miện công
chúa, là bộ dáng công chúa mà tất cả các cô gái đều mơ ước.

Thầy dạy nhạc mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, khi chúng tôi sóng vai

bước đến ánh đèn trên sân khấu, tất cả giáo viên và học sinh đều đã ngồi
vào chỗ.

Thầy hiệu trưởng vỗ tay hoan nghênh đầu tiên, giáo viên cũng bắt đầu vỗ

tay, bốn phía dần dần dậy lên tràng vỗ tay vang dội, ăn mừng những ngày
tháng vất vả học tập đã chấm dứt.

Tôi mỉm cười, tự nhận là nụ cười đẹp nhất, tuyên bố với mọi người buổi

liên hoan tối nay chính thức bắt đầu.

“Tất cả tiết mục đều đến từ mọi người, bạn nào muốn biểu diễn có thể

đến tìm Thẩm Viễn Triết, đăng ký yêu cầu của mình với bạn ấy, sau đó tôi
và thầy Lí sẽ sắp xếp thứ tự biểu diễn. Tối nay, thầy chủ nhiệm kính yêu
của chúng ta đứng ra tổ chức buổi liên hoan này, nhưng chúng ta không cần
để ý đến thầy ấy, chủ đề có tích cực, lành mạnh hay không, không phải
chuyện của tối nay.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.