THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 819

làm học trò, nên họ chỉ cười, không ai dám nói ra. Tôi cười cúi chào thầy
chủ nhiệm: “Chúc mừng ngài, ngài chính là giáo viên giành được nhiều
phiếu nhất.”

Mọi người ồn ào cười to, tôi nói: “Là giáo viên chúng ta hận nhất, tôi đại

diện cho các bạn học sinh mới tốt nghiệp mời thầy chủ nhiệm cùng góp vui
với chúng ta bằng một tiết mục.”

Micro được đưa tới tay thầy chủ nhiệm, thầy cầm micro, không ngừng ho

khan thanh cổ họng, nhưng không nói biểu diễn gì

Tôi bắt đầu cao giọng kêu to: “Một hai ba bốn năm, chúng tôi chờ thật

vất vả; một hai ba bốn năm sáu, chúng tôi chờ thật là khó chịu.”

Tôi cười vẫy tay, ý bảo mọi người cùng nói, đây là khẩu hiệu của chúng

tôi từ khi mới vào lớp 10, cả trường không ai không hiểu, không ai không
biết, lại nói với thầy chủ nhiệm nghiêm khắc, mọi người lập tức đồng lòng
hợp lực gia nhập.

Khi mọi người bắt đầu kêu lên, tôi đã hơi thất thần, thật sự đã ba năm rồi

sao? Tựa như khi bị Mã Lực cười nhạo mới là ngày hôm qua thôi, tựa như
vừa mới đấu với Tống Bằng, nhưng thật sự đã trôi qua hơn một nghìn
ngày? ?

“Một hai ba bốn năm sáu bảy, chúng tôi chờ thật sốt ruột; một hai ba bốn

năm sáu bảy tám, thầy ơi rốt cuộc thầy có nói không?”

Hơn năm trăm người cùng hét lên thật sự là không nhỏ, thầy chủ nhiệm

vội nói: “Có, có, tôi sẽ hát cho mọi người nghe bài “Quá giới hạn” của
Trương Tín Triết.”

Quá giới hạn: (Bài hát về chủ đề tình yêu ^^)

http://www.youtube.com/watch?v=-Sp4PMrA6bo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.