THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 908

chính là nắm tay Ô Tặc, cô vừa chạm đến tay Ô Tặc, đã được Ô Tặc nắm
chặt trong lòng bàn tay anh.

Năm tháng trôi đi cũng như con sông lớn đưa thuyền đi, đôi khi nước êm

sóng lặng, có thể thoải mái nắm tay nhau, mỉm cười nhìn cảnh sắc hai bên
bờ sông, đôi khi gió to sóng lớn, phải ra sức chiến đấu, chỉ cần không cẩn
thận thuyền sẽ bị chìm, khi nguy cấp, vì bảo vệ mình mà có thể làm liên lụy
đến người khác, không thể không buông tay.

Sau một cơn sóng lớn, có lẽ sẽ vĩnh viễn thất lạc nhau, rồi đến khi gió êm

sóng lặng, con thuyền vẫn đi thẳng về phía trước, mà chúng ta cũng chỉ có
thể đứng ở mũi thuyền khóc vì ly tán, lau khô nước mắt, tiếp tục căng
buồm đi tiếp, nghênh đón những phong cảnh mới, những con người mới,
vui cười trong những phong cảnh mới đó.

Thế gian này có mấy người đủ dũng cảm để nhảy xuống dòng nước xiết,

quay đầu tìm lại người thất lạc năm xưa, ai biết người kia đã trôi về phương
nào? Ai lại biết người ấy có đón phong cảnh mới và con người mới hay
không, có vui cười với phong cảnh mới ấy không? Chính vì vậy, chỉ có thể
đặt những chuyện cũ ở đáy lòng, tiếp tục cuộc hành trình, không có đúng
sai, đó là cuộc sống.

Nhưng, nếu có thể không buông tay, nếu có thể vĩnh viễn nắm tay nhau,

thì thật là hạnh phúc biết bao!

Xinh đẹp nhìn Ô Tặc, trong mắt lấp lánh những giọt lệ, trong lòng có

những lời vĩnh viễn không thể nói ra, “Cảm ơn anh, cảm ơn anh đã không
chịu buông tay, nếu không vì anh ngốc, anh không chịu buông tay, thì vốn
không có ngày hôm nay nắm tay nhau.”

Tiểu Ba cầm tờ giấy, một lúc lâu không mở ra xem, chỉ cười hỏi: “Bây

giờ trông cô ấy thế nào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.