sách và hàng sách tạo ra một không gian riêng nhỏ bé, ngoài mấy cây xanh
làm đẹp ra, không trang trí thứ gì khác.
Không giống những hiệu sách khác, tràn ngập những sách văn nghệ giải
trí, trong này có rất nhiều sách về quản lý, tài chính, thậm chí cả kinh tế vi
mô nhàm chán cũng có.
Điều làm La Kì Kì kinh ngạc nhất là, góc trong cùng của hiệu sách, còn
có một không gian vuông vức, kê một bàn bi-a. Lúc này đèn treo bên trên
còn chưa bật, không gian u ám yên tĩnh, giống như một thế giới khác.
Cô đến gần, cầm gậy bi-a lên, vô ý nghịch nó trên tay, bao nhiêu kỷ niệm
như dòng nước lũ tràn về trong đầu.
Người phục vụ bật đèn lên, bàn bi-a hiện rõ, gián đoạn hình ảnh trong
đầu La Kì Kì, cô gái mỉm cười nói: “Nếu chị có cần gì, cứ bảo tôi.”
“Cho tôi một cốc trà long tỉnh, có thể chứ?”
“Được.”
La Kì Kì cúi người, chỉnh thế đánh, ba một tiếng, đẩy gậy, tất cả quả
bóng bi-a trên bàn đều tản ra. Kỹ năng Tiểu Ba dạy cho cô, cô vẫn không
quên.
Sau khi cô đánh một quả, người phục vụ bưng trà lại, đặt trên một chiếc
bàn tròn: “Mời chị ngồi đây, mời dùng.”
La Kì Kì nhẹ giọng hỏi: “Ông chủ của các cô tên là gì, cô biết không?”
Cô gái cười cười ngại ngùng: “Tôi không biết, hằng ngày chị Vương
quản lý quán, ông chủ thật sự là bạn của chồng chị Vương, thỉnh thoảng lại
đến đây chơi bi-a.”
“Người ấy trông như thế nào?”