Nhân viên thu ngân trả lại tiền lẻ cho La Kì Kì: “Không thành vấn đề, tôi
sẽ gọi điện thoại cho chị Vương.”
La Kì Kì cầm bút, viết xuống tờ giấy nhắn:
Hiệu sách xinh đẹp ấm áp, thật giống giấc mơ của một thiếu niên. Người
nằm mơ đã quên bản thân mình nghĩ tới cái gì trong chốn hồng trần xóc
nảy, nhưng không thể dự đoán được, khi bỗng quay đầu lại, giấc mơ đã
thành hiện thực.
Tiểu Ba, ngày mai em sẽ chờ anh ở bờ sông, không gặp không về. ——
Kì Kì
Cô đưa giấy cho nhân viên thu ngân, nhưng cô lại thấy lo lắng, cầm lại tờ
giấy, bổ sung thêm một câu ở bên dưới: “Em nói là không gặp không về!”
La Kì Kì cầm túi xách đi ra hiệu sách, đi dạo theo đám đông, cảnh trí vẫn
giống y như vừa nãy, nhưng cô không còn thấy phiền muộn nữa, không
nhịn được nở nụ cười.
Những năm gần đây, cô đi qua rất nhiều đất nước, ngắm nhìn rất nhiều
phong cảnh, trải qua rất nhiều chuyện, nhưng, người cô muốn chia sẻ tất cả
những điều này lại không ở bên cô, tất cả phấn khích đều mang theo một tia
tiếc nuối, ngày mai cô sẽ kể tất cả cho anh nghe, tất cả khổ hạnh và phấn
khích mấy năm nay.
Một đôi vợ chồng đi lướt qua cô, người đàn ông để tóc rất ngắn, mặc áo
ba lỗ, thân thể cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn trên hai cánh tay, trên lưng
có một hình xăm to, kéo dài đến cánh tay.
M cậu bé ngồi trên bờ vai người đàn ông, cậu bé ôm chặt đầu anh, lớn
tiếng kêu “Giá, giá”, bên cạnh người đàn ông là một người phụ nữ xinh đẹp
có mái tóc xoăn dài, vừa nói chuyện điện thoại, vừa chăm chú nhìn con trai.