THƯ KIẾM GIANG HỒ - Trang 365

người cùng đứng trước một bức tượng lão nhân râu năm chòm dài tới ngực
mặc đạo bào sống động như người vẫn còn sống, đồng thời Lạc Hồng Châu
nghiêm cẩn cao giọng quát:
- Yến ca ca chưa tham bái tổ sư, còn đợi đến bao giờ.
Thì ra đó là di ảnh của Tri Phi Tử, kỳ nhân một thời. Bấy giờ Yến
Lăng Vân không thể tự chủ nảy sinh lòng tôn kính vội vàng theo lời quỳ
xuống hành lễ. Đứng dậy chàng cung tay nói lớn:
- Tiểu sinh tuy được lệnh tổ sư di truyền chút bản lãnh, nhưng không
phải là môn nhân của quý phái, cô nương gọi là ca ca, tiểu sinh thực không
dám nhận.
Không ngờ mặc Lạc Hồng Châu đột nhiên lạnh như băng giận dữ nói:
- Xưa nay võ lâm thân phận sư đồ phải rõ rệt. Sở học của ngươi đều
bắt nguồn từ gia tổ, sao lại vong bản?
Câu ấy của nàng không phải không có lý nhưng chàng vẫn lắc đầu
cười:
- Sở học của tiểu sinh trong vòng một năm nay thâu thái của các môn
phái, nếu theo lời cô nương mà luận, chẳng lẽ tiểu sinh phải nhận là đệ tử
của khắp thiên hạ hay sao? Võ học nhiều nhánh nhưng cùng nguồn, cô
nương chớ quá tự đề cao môn phái, vả chăng lệnh tổ có để lại võ công cái
thế cũng đâu phải là có ý tryền cho tiểu sinh?
Câu nói ấy như một gáo nước lạnh dội lên đầu Lạc Hồng Châu, bao
nhiêu hy vọng của nàng tan biến, nàng giận dữ trầm giọng:
- Đã nói như thế, ngươi dám thi triển võ công nào khác ngoài võ công
bản môn phân cao thấp với bản cô nương không?
Tự nhiên chàng không thể từ chối, đành lạnh nhạt đáp:
- Cớ gì mà không dám? Chỉ vì sở học của tiểu sinh rất tạp, có gì hơi
giống với bàn môn tả đạo, xin cô nương hãy cẩn thận đề phòng.
Chàng vốn là người quang minh lỗi lạc chỉ sợ khi thi triển Miêu Lãnh
Nhiếp Hồn chưởng, bị đối phương cho là tà thuật nên chàng phải báo cho
biết trước.
Lạc Hồng Châu cười gằn:
- Khỏi cần nói, dù ngươi có yêu pháp cô nương cũng nào sợ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.