đám cây cối dường như đang ngã xuống nhường đường cho vật đó, vô cùng
quỷ dị.
“A a a a…” Những tiếng hét chói tai xen lẫn những tiếng rú tắt nghẹn
trước khi chết cứ văng vẳng lại gần. Đội cấm quân của Yến quốc đồng loạt
xông lên, vượt qua Độc Cô Tuyệt và Yến vương để đối địch lại đàn dã thú
đang lao ra từ trong rừng, nào ngờ chưa hề nhìn rõ đối thủ ra sao thì đã bị
đánh bay đi rất xa, xương cốt gẫy răng rắc, chết thảm không kịp rên lên
tiếng nào.
Chỗ Vân Khinh đứng vừa khéo nhìn thẳng về phía đó, nên cô trông thấy
rõ ràng dáng vẻ của con quái vật đang dẫm đạp chung quanh mà xông tới.
Loài thú khổng lồ, kích thước khổng lồ không cách nào tưởng tượng nổi.
Vòng thân xám bạc to lớn thô kệch như cổ thụ hàng trăm năm, phải hai
người ôm may ra mới xuể. Thân rắn dài ngút tầm mắt hầu như không thấy
rõ phần đuôi. Trên cái đầu to lớn bèn bẹt là đôi mắt đỏ như máu đầy vẻ giận
dữ hung ác. Cái miệng rộng đỏ lòm như một chậu máu há rộng, đầu lưỡi
hồng tươi phải dài tới một trượng, trên đó nhơm nhớp những thứ chất dịch
nhớt nhát. Thân rắn trườn về phía trước nhân tiện cuốn lấy một kẻ bất hạn
nào đó thảy vào trong miệng, nuốt chửng.
Những mũi tên nhọn hoắt bắn vào người nó, không khác gì gãi ngứa cả,
hoàn toàn vô dụng. Tên bắn tới chạm vào da thịt dầy cứng như sắt không
hề gây ra chút thương tích nhỏ nào, ngược lại càng khiến nó giận dữ hơn.
Sau lưng mấy con mãng xà khổng lồ này, đám hổ báo được nuôi thả
trong rừng hàng ngày vốn đã được thuần hóa ít nhiều, bản năng ăn thịt
hung dữ cũng đã được bào mòn không ít, giờ lại như ăn phải thuốc kích
thích, lồng lộn nhào lên cắn xé, hỗn loạn, điên cuồng.
Tuy Vân Khinh đã từng lâm vào hoàn cảnh bị vạn thú vây quanh, nhưng
giờ nhìn thấy mấy con mãng xà này cũng không khỏi kinh hoảng bối rối,
sắc mặt hơi hơi trắng bệch sợ hãi.
“Cứu mạng a…”
“Trời ơi sao lại thế này…”
“Cứu giá, mau cứu giá…”