THÚ PHI - Trang 262

thật đấy, nhưng tâm trạng anh ta vẫn có thể phục hồi trạng thái bình thường
một cách nhanh chóng.

“Vương gia, Yến vương cử Lễ bộ Thượng đại phu tới kính mời chúng ta

tối nay tới Chính Lan đình trong Hoàng cung để cảm tạ đại ân cứu mạng
của Vân cô nương.” Khung cảnh đang nhàm chán tột bực, bỗng Mặc Ngân
bước vào bẩm báo.

Độc Cô Tuyệt nghe rồi cũng vẫn chằm chằm nhìn Vân Khinh, khóe môi

vẫn nét cười lạnh lẽo ấy, không lên tiếng trả lời.

Sở Vân ngược lại, nghiêng nghiêng đầu nhìn sang Mặc Ngân, nở nụ

cười lãnh đạm. “Vậy cậu trả lời ra sao?”

Vẻ mặt của Mặc Ngân vô cùng nghiêm trang. “Thất hoàng tử đã có lời

mời trước, sao chúng ta lại có thể bội ước người được.” Nói rồi, anh chàng
mới thong thả tủm tỉm.

Sở Vân cười bảo. “Yến vương vốn yêu nhất là Thất hoàng tử, do đó dĩ

nhiên không lý nào lại không đồng ý rồi.”

“Đúng vậy, chọn ngày khác lại tạ ơn sau.” Mặc Ngân cười trả lời.
“Đêm nay, ta sẽ đi cùng nàng.” Độc Cô Tuyệt nghe vậy, bỗng thốt một

câu với Vân Khinh.

Cô khẽ nhíu mày. Cô vốn không muốn đi, chỉ là tiện thể thì giúp, cô

không cần tạ ơn.

“Vân cô nương.” Sở Vân thấy cái nhíu trán của cô gái trước mặt, dĩ

nhiên là đoán được cô đang nghĩ cách từ chối. Anh ta vẫn giữ nét mặt tươi
cười khẽ gọi Vân Khinh một tiếng.

Vân Khinh ngẩng lên liếc nhìn Sở Vân, bỗng nhớ ra những điều anh ta

nói với cô sáng nay. Cô nhìn anh ta chốc lát rồi quay sang nói với Độc Cô
Tuyệt. “Ta vốn không có lòng dạ ấy. Tìm thấy bà bà, sống tiếp những ngày
bình yên đơn giản mới là điều ta muốn.” Vương đồ bá nghiệp không phải
mong muốn của cô.

Độc Cô Tuyệt thấy bỗng dưng Vân Khinh nói vậy, hơi hơi ngẩn ra rồi

bỗng hiểu ý của cô. Hắn lườm Sở Vân một cái rồi ngạo mạn nhìn Vân
Khinh. “Ta không cần nàng giúp.”

“Vương gia!” Sở Vân nghe vậy không nhịn được kêu lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.