“Đứa trẻ này thật là có hiếu. Bà bà của con mất máu quá nhiều, nên sắc
mặt vẫn còn nhợt nhạt lắm, chờ con tới nhìn tận mắt sẽ thấy.” Ngô trưởng
lão với trả lời vừa tủm tỉm cười chìa tay về phía Vân Khinh, ra điều trưởng
bối có ý muốn dẫn vãn bối đi cùng.
Vân Khinh vừa nghe tới đó, cô liền chăm chú nhìn ông ta một cách thật
kỹ lưỡng, cả mười ngón tay cùng đặt lên cây cổ cầm rồi nhoáng người một
cái vụt về phía sau tránh khỏi bàn tay của Ngô trưởng lão. Cô trầm mặt
xuống lạnh lùng hỏi. “Các người là ai?”
Mặt Ngô trưởng lão hiện lên vẻ sửng sốt và bất đắc dĩ. “Đứa trẻ này sao
lại cứ nghi ngờ mãi thế, chúng ta…” Nhưng dưới ánh mắt lạnh lẽo trong
vắt của Vân Khinh, những lời sắp sửa thốt ra bỗng nghẹn lại trong họng vị
trưởng lão nọ.
Vân Khinh không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn đám người vừa rồi đã
lặng lẽ như vô tình đứng thành vòng vây chung quanh cô. Kinh mạch trên
mặt của bà bà đã bị thương tổn, nét mặt với màu da thịt hồng hào đều biến
mất, lấy đâu ra vẻ mặt nhợt nhạt vì mất máu đây.
Đối diện với đôi mắt đầy vẻ khẳng định và không hề do dự ấy, nét mặt
hiền hòa của Ngô trưởng lão thoáng chốc nghiêm lại lạnh lùng.
“Đi theo Độc Cô Tuyệt, quả nhiên ai cũng có chút tài năng.” Giọng nói
lạnh lùng băng giá, không cần ngụy trang. Nếu đã bị phát hiện, vậy cần gì
còn đóng kịch.
Lời nói vừa dứt, toàn bộ mọi người trong đại điện đều rút binh khí ra
vây chặt Vân Khinh lại.
Vân Khinh ôm cây cổ cầm đứng chính giữa đại điện, lạnh lùng nhìn Ngô
trưởng lão nhíu mày. “Các người muốn làm gì?”
Ông ta cười lạnh. “Cô có hai lựa chọn, một là đi theo chúng tôi, hai là
chịu chết chốn này. Vốn chúng tôi đã định giết cô trong hoàng cung, ai dè
đúng là cô có quan hệ với gia tộc Phi Linh thật, lãng phí thời gian của
chúng tôi. Hoặc đầu quân cho chúng tôi, hoặc là chết, cô chọn đi.”
Mấy câu ngắn gọn đã khiến Vân Khinh hiểu ra mọi chuyện trong nháy
mắt. Họ chính là những kẻ đứng sau cái bẫy dã thú ở khu săn bắn. Giết cô,
cũng chỉ để chọc giận Độc Cô Tuyệt mà thôi. Nếu cô chết trong hoàng cung