THÚ PHI - Trang 309

dài đặt cây Tiêu Vĩ cầm.

Độc Cô Tuyệt cúi người nhanh chóng ấn ngón tay vào vài chỗ trên bàn,

chiếc bàn đột nhiên chìm xuống dưới, chung quanh vang lên những tiếng
động trầm đục. Trận thế hoàn toàn ngưng lại, không tiếp tục hoạt động nữa.

Vừa thấy thế trận dừng lại, Độc Cô Tuyệt lập tức nhấc cây đàn Tiêu Vĩ

kia lên nhét vào lòng Vân Khinh, miệng bảo. “Cho nàng.” Nói rồi không
chờ cô phản ứng, hắn đã nện một chưởng xuống, chiếc bàn lập tức bị vỡ
nát. Bên phải mật thất, một tấm cửa đá chậm rãi được mở lên. Độc Cô
Tuyệt nhanh chóng lôi Vân Khinh bước ra ngoài.

“Độc Cô Tuyệt, đây là bảo vật của gia tộc Phi Linh, chúng ta…” Vân

Khinh thoáng do dự.

“Giờ là của ta.” Độc Cô Tuyệt ngang tàng quay lại trừng mắt nhìn cô.

“Ta lấy được thì là của ta. Giờ ta tặng cho nàng, nàng có muốn lấy hay
không?” Vừa nói hắn vừa xòe năm ngón tay đặt hờ trên cây Tiêu Vĩ cầm cô
đang ôm trong lòng. Vân Khinh chỉ cần thốt ra một câu không muốn lấy,
hắn sẽ lập tức phá hủy nó.

Vân Khinh sao lại không hiểu ý của hắn chứ. Cái kẻ này thật chả khác gì

phường trộm cướp, có điều Vân Khinh cũng là người rộng rãi phóng
khoáng, đã vậy thì cô nhận.

“Cám ơn.” Cô dịu dàng gật đầu.
Độc Cô Tuyệt lạnh lùng hừ một tiếng. “Sau này ta không muốn nghe

thấy hai chữ cám ơn!” Người mình cả, cám ơn cái gì, muốn tỏ ra khách sáo
xa lạ với hắn chắc, đừng hòng!

Dừng lại một chút, hắn lại lôi Vân Khinh đi tiếp, vừa đi vừa nói. “Phi

mới chả Linh, dám đụng đến người của ta, đến cả tòa nhà ta cũng muốn đập
chứ đừng nói một cây đàn hỏng!”

Vân Khinh nghe vậy không khỏi lắc đầu bật cười, trong lòng hơi hơi ấm

áp, để mặt Độc Cô Tuyệt kéo mình đi ra ngoài mà không giãy dụa, kệ hắn
thôi.

Hai người kẻ trước người sau ra khỏi cửa đá. Chờ đón họ là một thông

đạo dài không thấy điểm cuối, cũng không biết sẽ dẫn tới nơi nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.