Vân Khinh không rõ lắm Độc Cô Tuyệt làm thế để làm gì, có điều gã
này luôn thông minh cẩn trọng, thứ hắn biết nhiều hơn thứ cô biết nhiều
lắm, làm vậy ắt có lý do riêng. Cô không hỏi hắn mà nghiêng người dựa
vào cành cây nhắm mắt nghỉ ngơi.
Độc Cô Tuyệt thấy thế cũng không quấy rầy cô mà lại phi thân tới chỗ
nào đó không biết. Một lát sau hắn quay lại, trong tay đã có thêm mấy
chùm quả dại.
“Ăn một chút, nhất định phải duy trì sức lực.” Độc Cô Tuyệt chọn một
quả đỏ tươi đưa tới bên miệng Vân Khinh.
Cô thấy hắn có vẻ nôn nóng, bèn ngẩng đầu liếc hắn một cái, thoáng
trầm ngâm rồi cũng không thắc mắc mà khẽ há miệng ngậm lấy. Cái đùi dê
nướng hồi chiều không biết đã bị ném đi đâu, hiện giờ vừa nói mới thấy
bụng đã đói meo.
Độc Cô Tuyệt thấy thế, dúi hết mớ quả còn lại vào lòng Vân Khinh rồi
ôm lấy cô ngồi trong lòng mình, hai người sít sao một chỗ, dán sát vào
nhau.
Cả người hắn hoàn toàn trần trụi, chỉ có mỗi tấm áo ngoài của Vân
Khinh quây quanh eo. Hai người ngồi sát nhau như thế, nhiệt độ cơ thể
nóng hổi cứ thế mà truyền sang nhau. Vân Khinh bị hắn ôm trước ngực,
ban đầu còn không chú ý tới vấn đề ấy, giờ sát sàn sạt với hắn như thế, cô
hoàn toàn có thể cảm nhận được rõ ràng rành mạch cơ bắp của hắn ít hay
nhiều, cứng rắn tới mức nào. Trong thoáng chốc, mặt cô bắt đầu nóng lên.
“Ngồi riêng ra.” Vân Khinh khẽ vặn người thấp giọng thốt.
Nào ngờ không vặn mình còn đỡ, vừa uốn mình một cái, cơ thể dưới
thân cô lập tức có phản ứng rõ ràng. Đầu tiên Vân Khinh còn sững sờ như
thể không biết là cái gì, nhưng chỉ một thoáng là hiểu ra, nghiến chặt răng
quay đầu đi chỗ khác, thật không biết là nên bất động hay nên nhích động
nữa. Hai tai cô đỏ ửng lên.
Im lặng lan tỏa. Vân Khinh không lên tiếng, Độc Cô Tuyệt cũng không
lên tiếng. Một bầu không khí đầy mập mờ bao phủ hai người.
Hơi thở nặng nề nóng hổi của hắn phả lên tai cô, nhiệt độ cơ thể hắn sau
lưng cô cũng trở nên bừng bừng. Vân Khinh cảm nhận được điều đó, cô