không khỏi cắn răng gồng người định đứng lên. Ngờ đâu sau lưng cô Độc
Cô Tuyệt đã ghìm chặt đôi tay, vây chặt cô bên trong không cho nhúc
nhích.
“Chỉ có chỗ này là kín đáo nhất.” Giọng nói trầm khàn vang lên bên tai
cô. Độc Cô Tuyệt hoàn toàn không có chút nào kích động, thản nhiên
không hề có dáng vẻ lưu manh thích sàm sỡ như ngày thường.
Nghe thấy thế, đồng thời cảm nhận được sự kiềm chế gắng sức của hắn,
Vân Khinh đang phẫn nộ cũng bình tĩnh lại. Cô giữ mình bất động ngồi
trong lòng Độc Cô Tuyệt. Hắn không phải kẻ bất kể tình huống mà làm
bừa, điều này cô chưa từng nhìn nhầm.
Im ắng hồi lâu, bỗng hắn cắn vai cô một cái, rồi ngoác rộng miệng ra tỏ
ý muốn Vân Khinh đút cho mình ăn. Thấy vậy cô nhìn hắn một lúc rồi
cũng chiều lòng mà đút mấy quả đỏ kia cho hắn ăn. Kẻ này không sợ trời
cũng chẳng sợ đất, ngang ngược kiêu căng, nhưng đối xử với cô thật sự rất
tốt, khiến cô không khỏi dịu dàng hơn.
Độc Cô Tuyệt cảm nhận được sự dịu dàng ấy bèn xiết chặt vòng tay
đang ôm Vân Khinh, hai mắt nhắm lại tận hưởng sự phục vụ của mỹ nhân,
khóe môi khẽ cong lên thành nét cười như không như có.
Vân Khinh như thể cảm giác được niềm vui của hắn, môi cũng hơi mỉm
cười, rồi lại tiếp tục hắn một quả cô một quả ăn cùng nhau.
Không khí ấm áp quẩn quanh hai con người, tình cảm lan tỏa chung
quanh, hài hòa vô tận.
Trong khung cảnh tĩnh lặng, đây đó chỉ có tiếng chim thi thoảng cất
tiếng cục cục giữa không gian. Đêm càng về sâu. Vầng trăng sáng rỡ mắc
hờ hững trên cao, nhưng ánh trăng không cách nào xuyên qua tầng tầng lớp
lớp tán lá. Khu rừng vẫn đầy âm u tối mịt.
Cùng lúc đó, ở một hướng khác, Sở Vân mặt nặng như chì không ngừng
ngóng trông người vừa lên khỏi sông ngầm, trầm giọng hỏi. “Không thấy?”
“Không thấy.” Giá Hiên Nghị trồi lên khỏi mặt sông. Anh ta đích thân
xuống tìm mà vẫn không có thu hoạch gì cả. Con sông ngầm phía dưới quá
lớn.