như thế. Hai mũi tên cùng nhau bắn ra, xé mây rạch gió, một trước một sau
lao về phía Vân Khinh.
Vân Khinh thấy hai mũi tên này không nhanh như ba mũi tên trước,
nhưng dường như lại tiềm ẩn một sức mạnh cường đại hơn rất nhiều. Tiếng
chúng vù vù rít lên trong không khí thoáng vọng tới tai cô, lao trong không
khí mà lực ma sát có thể gây ra am thanh rung động như thế, đủ hiểu lực
lượng ẩn trong hai mũi tên này.
Ba ngón tay phải nhấn xuống khẽ gảy dây thứ ba chủ sát, nhanh chóng
lặp lại liên tục vài lần. Hai mươi mốt đạo âm nhận được ba ngón tay gảy ra,
cộng hưởng lẫn nhau bay đến nghênh đón hai mũi tên kia.
Rầm, một tiếng va chạm lớn vang lên. Vân Khinh cảm thấy khí huyết
trong ngực hơi hơi quay cuồng. Hai mươi mốt đạo âm nhận của cô đều nát
vụn giữa không trung, ngón tay cũng đau âm ỉ. Đây là lần đầu tiên âm nhận
của cô bị đối thủ đánh nát trên không, tuy rằng hai mũi tên kia kết quả cũng
không tốt đẹp gì hơn, nhưng cô biết nếu còn có lần sau tên bắn mạnh hơn,
đoán chừng cô sẽ không đỡ nổi.
“Tả hữu vây lại, ngăn Độc Cô Tuyệt!” Đúng lúc đó, người con trai vẫn
đi theo sau Thiết Long không lên tiếng bỗng cao giọng ra lệnh, đó chính là
giọng nói hờ hững cô đã nghe khi còn ở trên cây.
Lúc này cô đang đưa lưng về phía họ đang chạy tới nên không nhìn thấy
được Độc Cô Tuyệt đang chạy đến nơi nào. Nhưng đám Hoàng tuyền Thiết
vệ đối mặt với Độc Cô Tuyệt ai nấy đều nhìn rõ, trước mặt hắn giờ là một
vực núi dốc ngược dựng đứng, sương mù quanh quẩn, không nhìn được
đằng trước rốt cục vẫn là vách đá thẳng cao lên hay có động có hang gì
không. Gã Độc Cô Tuyệt chết tiệt lại dẫn họ tới chỗ như vậy.
“Chỉ bằng các ngươi ư, hừ, ôm chặt ta!” Độc Cô Tuyệt hừ lạnh một
tiếng rồi bỗng rống lên với Vân Khinh.
Vân Khinh nghe thấy, theo bản năng bèn vội ôm chặt lấy eo lưng Độc
Cô Tuyệt. Gã này muốn làm gì chứ?
Còn chưa kịp nghĩ ngợi, Vân Khinh cảm thấy cơ thể bỗng nhẹ hẫng, rồi
trọng tâm chìm xuống dưới, cả người như thể rơi từ trên không xuống dưới
một cách nhanh chóng. Tiếng đàn tuy hơi hơi dao động nhưng vẫn không