Bắn từ trên cao, chỉ chớp mắt là tới.
Vân Khinh cả kinh, mũi tên này bay thật là nhanh. Cô lập tức cắn răng,
năm ngón tay phải đồng loạt đặt lên dây đàn thứ ba ấy, đè mạnh xuống.
“Đừng đỡ, nàng không đỡ được.” Ngay khi Vân Khinh đè năm ngón tay
xuống, Độc Cô Tuyệt bỗng quát lạnh một tiếng, lật tay chộp lấy Vân Khinh
ném ra xa, đồng thời quay phắt người dừng lại vung kiếm sắc trong tay
vạch ra một đạo hàn quang về phía mũi tên thứ ba của Thiết Long, rạch
không khí mà bay lên cao.
Vân Khinh đỡ lần bắn thứ hai xong đã bị chấn động, tuy hắn không nói
gì nhưng hắn có thể cảm nhận được, âm công của cô còn chưa tới trình độ
có thể đỡ được mũi tên thứ ba này.
Vân Khinh không kịp phản ứng, đã bị Độc Cô Tuyệt ném lên một bãi cỏ,
trơ mắt nhìn Độc Cô Tuyệt vung kiếm chém về phía mũi tên kia.
Choang. Một âm thanh va chạm kịch liệt vang lên, mũi tên màu đen nọ
bị kiếm của Độc Cô Tuyệt chém chính giữa, hai lực lượng mạnh tranh chấp
nhau, chỉ thấy mũi tên đen nọ chỉ trong nháy mắt bị chém thành mấy nhát,
rải khắp bốn phía. Mà phần xi gắn màu đen vẫn nhanh chóng bay về phía
cô, còn Độc Cô Tuyệt chỉ hơi lùi về sau một bước.
Vân Khinh thấy thế không khỏi cười nhẹ, Độc Cô Tuyệt ra tay nào có
thất bại bao giờ.
“Tránh ra!” Nụ cười tươi tắn của cô mới chớm nở, Độc Cô Tuyệt đứng
cạnh bỗng quát một tiếng chói tai, đồng thời phi thân nhào tới chỗ cô. Vân
Khinh ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng thì Độc Cô Tuyệt đã chắn trước
người cô.
Không thể là mũi tên, cũng không phải ám khí, nếu không phải những
thứ đó, vậy thì… Còn chưa nghĩ thấu đáo, bỗng Vân Khinh ngửi thấy một
thứ mùi gay mũi quen thuộc. Mùi của Bích Lạc Phú. Cô lập tức biến sắc.
Cái màu đen ấy không phải xi gắn đầu mũi tên, là Bích Lạc Phú được bôi
lên mũi tên.
“Độc Cô Tuyệt!” Vân Khinh thoáng chốc tái mặt. Thứ cảm xúc hoảng
hốt và phức tạp trước giờ chưa bao giờ hiện trên nét mặt cô giờ tự động bày
hết trên gương mặt.