được. Hoàng thái tử Tề quốc cũng phái người tìm kiếm cho đến tận bây
giờ, đáng tiếc không hề có tung tích.”
Mạng lưới tình báo của y bắt được nguồn tin tình báo này, bởi vì do
hoàng thái tử Tề quốc chú ý nên mới khiến y chú ý. Khổ nỗi thiên tài gì đó
bọn họ chưa một ai đã gặp qua, mà cũng chưa nghe ai nói qua, cho dù cao
thủ ẩn núp nơi Tề quốc cũng không hề biết một người nào như vậy, hình
như chỉ trong một đêm lộ ra tin tức này rồi thôi. Là một thiên tài, mà lại bị
tàn tật. Bởi vậy dần dà bọn họ cũng chẳng để ý đến nữa.
Im lặng tuyệt đối, sau khi Mặc Ngân dừng lời, quanh ao sen hết sức tĩnh
lặng.
Lâu thật lâu sau, trên gương mặt Vân Khinh chậm rãi nổi lên một ý cười
đùa cợt, ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, thản nhiên nói: “Bắt đi, ha ha.”
Độc Cô Tuyệt chưa bao giờ thấy kiểu cười như vậy ở trên mặt Vân
Khinh, đùa cợt nhẹ nhàng như vậy đấy, nhưng không hiểu sao lại làm cho
lòng hắn ngập tràn chua xót.
“Đúng, bao năm qua Đinh gia quả thực đã bỏ không ít công sức, đến bây
giờ vẫn còn tìm kiếm.” Mặc Ngân trầm giọng nói.
Vân Khinh khẽ nhếch khóe miệng, ánh mắt hết sức lạnh lẽo nhìn cánh
tay phải của mình, thản nhiên cười một tiếng, chậm rãi nói: “Tìm kiếm một
kẻ tàn phế.”
Độc Cô Tuyệt khẽ nhướng mày, trừng Vân Khinh, khẽ nói: “Không
được kêu tàn phế.” Tuy rằng Vân Khinh không thừa nhận, nhưng hắn có
thể khẳng định, Vân Khinh trước mắt hắn lúc này nhất định chính là Đinh
Đinh kia.
Vân Khinh nghe vậy thu hồi ánh mắt đang nhìn xa xăm, quay đầu nhìn
Độc Cô Tuyệt, một lúc lâu sau mới đưa tay nắm chặt tay Độc Cô Tuyệt, tựa
vào trong ngực Độc Cô Tuyệt, khẽ gật đầu: “Được.”
“Ta muốn biết.” Nhiệt độ từ cơ thể hắn toát ra bức hết nước trên người
Vân Khinh, hong khô quần áo. Độc Cô Tuyệt duỗi tay ôm lấy Vân Khinh
đặt ngồi trong lòng hắn, cúi đầu nhìn sâu vào đáy mắt lạnh lẽo của Vân
Khinh, gằn từng chữ một.