THÚ PHI - Trang 502

Đoạn năm tháng ấy đã qua đi thật lâu, cô cũng không muốn nhắc tới,

nhưng nếu Độc Cô Tuyệt muốn biết, cô sẽ nói.

Độc Cô Tuyệt nghe vậy cánh tay lại lần nữa ôm thật chặt Vân Khinh,

đem cả người Vân Khinh vùi vào trong lòng hắn, những chuyện sắp nói ra
có lẽ hắn sẽ không thích.

Giọng nói bình tĩnh quanh quẩn bên ao sen tĩnh lặng, lời nói rất lạnh

nhạt, rất chậm rãi, miêu tả thật ngắn gọn, không lên giọng xuống giọng,
cũng không dõng dạc, càng không có âm thanh thúc giục lệ rơi, có chăng
chỉ là bình tĩnh, bình tĩnh quá mức.

Chỉ là giọng nói gằn từng tiếng kia rơi trên mặt đất rồi biến mất trong

không khí lại làm cho người ta thương cảm đến tan nát cõi lòng.

Tiếng nói bình tĩnh như vậy cứ thế thốt ra, nhưng tận cùng là một

chuyện có thật hết sức vô tình, tận cùng là đau đớn xé ruột xé gan, tận cùng
là tuyệt vọng đến ảm đạm lạc hồn.

Lời nói nhẹ nhàng phiêu đãng trong khoảng không tĩnh lặng. Mặc Ngân,

Mặc Chi, Mặc Ly, đầu mày ba người đã sớm nhíu thật sâu, trên mặt loé lên
không phải là đồng tình thương cảm, mà là sát khí, sát khí hết sức lạnh lẽo.

Độc Cô Tuyệt ôm Vân Khinh, không có biểu hiện gì khác, chỉ bình tĩnh

nhìn Vân Khinh. Không nóng nảy, không phát cuồng, thậm chí ngay cả một
chút biến hoá nơi ánh mắt cũng không có, nhìn qua cũng bình tĩnh như Vân
Khinh vậy.

Nhưng bọn Mặc Ngân đều biết rõ, bề ngoài càng bình tĩnh thì bên trong

lại càng điên cuồng như nham thạch nóng chảy, một khi Độc Cô Tuyệt nổi
giận thì chỉ có thể máu chảy thành sông. Nhưng nếu Độc Cô Tuyệt bình
tĩnh, thì sẽ không có máu đổ, mà hắn sẽ huỷ diệt tất cả thành tro bụi.

“Cho nên, bà bà liền dẫn ta đi.” Thản nhiên một câu tổng kết tất cả,

thanh âm rơi xuống, chỉ lưu lại một không gian tĩnh lặng.

Không ai nói tiếp, không ai động đậy, trong nháy mắt khắp vùng ao sen

trầm tĩnh đến đáng sợ.

“Khốn nạn.” Giữa trầm mặc, Mặc Ngân đột nhiên đấm thật mạnh vào

tường đá. Thảo nào vừa rồi Vân Khinh khẽ cười đầy vẻ trào phúng như
vậy, bắt đi, lũ Đinh gia khốn kiếp còn dám nói vậy.