Vân Khinh vừa nghe qua dĩ nhiên hiểu ngay ý của Độc Cô Tuyệt. Lỡ
may Đinh Phi Danh còn có đồng đảng khác vẫn còn sống, thừa dịp bọn họ
không ở đây hạ độc vào nước, vậy mọi việc liền hóa thành tro bụi. Hơn nữa
cô không có võ công gì, phá lăng, cô không đủ sức để làm chuyện đó.
Vân Khinh gật đầu một cái: “Được, ta sẽ phòng thủ ở nơi này.”
Độc Cô Tuyệt nhấc cánh tay ôm chặt Vân Khinh, cúi xuống hôn một cái,
xoay người mang theo đám người Mặc Chi tiến về góc phía tây bắc bước
thẳng đi.
Vân Khinh thấy Độc Cô Tuyệt đi xa, khẽ nhón người lên, bay lên phía
trên ao sen, chọn một đóa sen lớn nhất, khoanh chân ngồi xuống, đặt
Phượng Ngâm Tiêu Vĩ trên chân, lẳng lặng phòng thủ.
Một ngày lại một ngày trôi qua, bên trong lăng mộ không có ngày tháng,
cũng không biết rốt cuộc đã qua bao nhiêu ngày, cho dù là ban ngày thì vẫn
là đêm đen phủ quanh. Duy nhất biết đến, chính là bụng càng ngày càng
đói, uống nước dĩ nhiên là không thể no bụng được, sắc mặt ngày một tái
nhợt, sắc hồng trên mặt cũng từ từ mất đi.
Độc Cô Tuyệt nhờ có nội công thâm hậu, nên nhìn vẫn có vẻ bình
thường, chẳng qua sắc mặt hơi khó coi một chút. Nhưng Vân Khinh đến
đáy mắt cũng đã hỏm sâu vào, vô cùng tiều tụy.
Nhưng mỗi ngày khi Độc Cô Tuyệt trở về uống nước, trên mặt Vân
Khinh luôn tràn đầy nét tươi cười thản nhiên, rất dịu dàng, rất bình thản.
Độc Cô Tuyệt nhìn mà đau lòng không chịu nổi, lại không biết phải nói gì,
quay đầu bước đi, càng thêm liều mạng mở đường, điên cuồng đào xới.
Vân Khinh yên lặng tính toán giờ, khắc lên trên bông sen cô đang ngồi
thêm một dấu dài nữa, nhẩm tính chừng một tháng đã qua đi, thời gian
nhanh quá. Đã gần như đến giới hạn chịu đựng của cô mất rồi. Mọi thứ
trước mắt dường như đều đã trở nên hỗn độn, đến cả tinh thần cũng không
tập trung nổi nữa.
Cót ca cót két, loáng thoáng có tiếng động truyền đến, khóe miệng Vân
Khinh khẽ động một cái, tiếng động này có vẻ không giống tiếng động của
Đinh Phi Danh tới lấy nước, đây là tiếng gì, có lẽ nào là cô hoảng loạn đến
lảng tai luôn rồi?