lấy mạng Độc Cô Tuyệt ta ư, không dễ vậy đâu, ngồi chờ chết, không phải
tác phong của ta.”
Dù muốn làm gì, trước hết phải ra ngoài được đã, nếu không đừng nói là
diệt Đinh gia, tất cả đều trở nên công cốc hết. Lúc này cần phải trấn tĩnh để
tìm đường ra ngoài mới là quan trọng.
Vân Khinh thấy Độc Cô Tuyệt vẫn như cũ, vẫn là bừa bãi lẫn tự tin như
vậy, không khỏi khẽ cười, từng nhịp từng nhịp trái tim của cô cũng bình
tĩnh trở lại. Đúng vậy, cái dáng vẻ tràn ngập tự tin như vậy chỉ có thể là
Độc Cô Tuyệt. Một đao đã chém ra thì sẽ không bao giờ ngừng lại, quyết
không buông tha cho kẻ địch.
“Vương gia, bây giờ chúng ta làm phải làm gì?” Mặc Chi, Mặc Ngân,
Mặc Ly ba người đã đi tới, vừa rồi bị một loạt sự tình quấy rầy, không kịp
nghĩ sẽ thoát ra ngoài bằng cách nào. Hiện tại mọi thứ đều đã bình lặng trở
lại nên quyết tâm hết thảy vì mục tiêu tìm đường ra. Không đến thời khắc
cuối cùng quyết không buông tay, chờ chết không phải là điều bọn họ quen
làm, tuy rằng hy vọng thoát ra ngoài hết sức xa vời, nhưng dù thế nào cũng
phải liều mạng thử mới biết được.
Độc Cô Tuyệt ôm ngang thắt lưng Vân Khinh, đứng ở bên cạnh ao sen,
nghe vậy trầm giọng nói: “Ta hiểu Sở Vân, y rất nhanh trí, ta đoán y nhất
định đòi phá lăng.” Mặc Ngân, Mặc Ly liếc nhau, đều đồng lòng gật gật
đầu. Bề ngoài Sở Vân có vẻ thư sinh nho nhã, thực ra thủ đoạn và tính tình
cực kỳ tàn nhẫn, không thèm để ý đến quy củ hoàng gia, phá lăng, tuyệt đối
có thể.
“Nơi mỏng nhất của Hoàng lăng này ở đâu?” Độc Cô Tuyệt nhíu mày
nhìn Mặc Chi hỏi.
Nếu tìm được nơi mỏng nhất của hoàng lăng, hắn nghĩ hoàng huynh
cũng sẽ không ngăn cản Sở Vân, như vậy bắt đầu từ chỗ nào là thích hợp
nhất?
Mặc Chi trầm ngâm một lúc, không dám khẳng định: “Theo thuộc hạ
được biết, nơi mỏng nhất của hoàng lăng hẳn là ở góc trên phía tây bắc, vị
trí cụ thể thuộc hạ không biết, nhưng cho dù là nơi mỏng nhất, cũng phải ba
mươi trượng đá nham thạch hợp lại.”