Trong nhã gian, Vân Thiên Vũ không kịp để ý tới Tiêu Dạ Thần, lập
tức động thủ cầm đũa lên ăn , nhưng bởi vì trên mặt mang khăn che, cho
nên động tác có chút không thuận tiện.
Tiêu Dạ Thần không nhịn được mở miệng nói: "Ngươi lấy khăn xuống
rồi ăn, để như vậy bất tiện quá."
Vân Thiên Vũ ngẩn ra, cũng không có lấy khăn xuống, mặc dù trên
mặt nàng có vết sẹo, nhưng ngồi mặt đối mặt như vậy, không đảm bảo được
Tiêu Dạ Thần có phát hiện được gì hay không, vốn dĩ Vân Thiên Vũ không
ngại để Tiêu Dạ Thần phát hiện chuyện mặt của nàng đã được điều trị,
nhưng bây giờ bởi vì lời của Diệp Gia nói, nàng liền thay đổi ý định.
Bởi vì nàng đối với Tiêu Dạ Thần không có tình yêu nam nữ, nếu có
cũng chỉ xem hắn là bằng hữu, bạn tốt, nàng không muốn mất đi một bằng
hữu như Tiêu Dạ Thần.
"Ta sợ hù dọa ngươi."
Vân Thiên Vũ vừa nói vừa ưu nhã ăn điểm tâm, một chút cũng không
vì sự bất tiện này mà ảnh hưởng đến sự ưu nhã của nàng.
Tiêu Dạ Thần nghe, hai mắt tối lại, chậm rãi mở miệng nói: "Vũ Mao,
ta sẽ không chê ngươi, vĩnh viễn sẽ không."
Giọng của hắn có một loại cảm xúc đặc biệt, giọng trầm khàn, còn có
hơi thở mập mờ.
Vân Thiên Vũ ngây ngẩn cả người, một miếng điểm tâm liền nắc
nghẹn ở cổ họng, mà Tiêu Dạ Thần vươn tay nắm lấy tay Vân Thiên Vũ
chân thành tha thiết nói.
"Vũ Mao, ta thích ngươi, còn ngươi, đối với ta có chút cảm giác nào
hay không."