"Tiêu Dạ Thần, ta đối với ngươi không có tình yêu nam nữ. Ta và
ngươi chỉ là bằng hữu, nếu như ngươi có thể tiếp tục coi ta là bằng hữu,
chúng ta sẽ vĩnh viễn là bằng hữu, nếu như ngươi không thể coi ta là bằng
hữu, như vậy sau này chúng ta ngay cả bằng hữu cũng không có cách nào
làm tiếp, về phần lúc trước ngươi giúp đỡ ta, coi như ta thiếu ngươi, ngày
sau có cơ hội, ta nhất định trả lại ngươi ân tình này."
Trong nhã gian, lời Vân Thiên Vũ nói ra, lạnh như băng lại vô tình.
Nhưng nàng chỉ muốn một dao giải quyết dứt khoát, nếu không thích hắn,
cũng không nên để cho trong lòng hắn có một chút hi vọng, sợ một chút
cũng không được.
Nếu như vậy cũng chỉ hại hắn mà thôi.
Tiêu Dạ Thần nghe Vân Thiên Vũ nói, chỉ cảm thấy tim rất đau, giống
như có đao cắt tim của hắn, từng đao từng đao, miệng đao sắc bén.
Trên mặt của hắn trắng bệch, đồng mâu hiện đầy đau đớn, ngẩng đầu
lên bình tĩnh nhìn Vân Thiên Vũ.
Mặc dù nàng tàn nhẫn như thế, nhưng hắn biết, nàng muốn tốt cho
hắn.
Nhưng chính vì như vậy, hắn không muốn.
Tiêu Dạ Thần hốc mắt hơi ươn ướt, lồng ngực cảm thấy rất khó thở,
hắn chỉ cảm thấy lúc này hết sức khó chịu.
Vân Thiên Vũ nhìn như vậy hắn, tự nhiên cũng khó chịu, nhưng nàng
có thể làm gì khác sao? Nàng thật sự chưa từng đối với Tiêu Dạ Thần có
suy nghĩ không nên có, hiện tại nàng đối với bất kỳ ai cũng vậy không có
suy nghĩ gì cả.