Liễu thị vừa nghĩ, liền nghe được trong tiểu viện, có binh tướng kêu
lên: "Tướng quân, nơi này còn có người, một nữ nhân."
Lần này Liễu thị thật sự cảm thấy tuyệt vọng, bà ta trăm phần trăm có
thể khẳng định, nữ nhân kia không phải Vân Thiên Vũ, mà là con gái của
bà ta Vân Thiên Tuyết, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
Vốn dĩ bà ta lên kế hoạch Vân Thiên Vũ và con trai thứ của Tưởng
quốc công phủ Tưởng Vân Long hẹn gặp nhau, sau đó Tưởng Vân Long có
ý đồ bất chính, bị Vân Thiên Vũ ra tay giết chết.
Chuyện kế tiếp, không cần bà ta ra tay, Vân Thiên Vũ cũng sẽ chết
không có chỗ chôn, không chỉ như thế, nàng còn thanh bại danh liệt.
Tất cả đều đã lên kế hoạch thật tốt, nhưng hết lần này tới lần khác Vân
Thiên Vũ đều biết được, hiện tại biến thành con gái của bà ta cùng Tưởng
Vân Long hẹn gặp, lỡ tay giết chết hắn.
Không được a, Tưởng gia cùng bà ta hiện tại có thể nói là cừu nhân,
nữ nhi rơi vào trên tay của bọn họ, hẳn phải chết không thể nghi ngờ a.
Liễu thị dùng sức suy nghĩ, đột nhiên hướng chỗ tối kêu một người:
"Lạc lão."
Một đạo bóng dáng lắc mình xuất hiện.
Người này chính là người lúc trước dẫn hai gã Lục Linh cường giả đi
giết Vân Thiên Vũ , tên Lạc Nam Thiên.
Lạc Nam Thiên tuổi không nhỏ, đã có hơn năm mươi tuổi, dáng người
cao mà gầy, mặt mũi cũng gầy trơ xương, có điều một đôi mắt tinh quang
bắn ra bốn phía, giống như mắt của diều hâu hung ác, chẳng qua giờ phút
này hai mắt lại tràn đầy lo lắng, âm trầm vô cùng nhìn Liễu thị.