thành, người trong kinh thành này, ngươi đoán thử, nói không chừng có thể
đoán được."
Vân Thiên Vũ dứt lời, mắt phượng của Tiêu Cửu Uyên khẽ nheo lại,
đôi mắt trong như dòng suối mênh mông.
"Ngươi vừa nói như thế, bổn vương thật đúng là có nghĩ đến một
người."
"Người nào?"
Vân Thiên Vũ tò mò hỏi, Tiêu Cửu Uyên thật nhanh nói: "Thạch
Xương Thành Nam Dương vương, ở Đông Ly quốc tổng cộng có hai vương
gia khác họ, Nam Dương Vương và Yến Bắc Vương, Nam Dương vương
trấn thủ Nam Chiếu và biên cảnh Đông Ly quốc, Yến Bắc vương trấn thủ ở
Đông Ly quốc và trạm kiểm soát tiếp giáp Bắc Địch."
Vân Thiên Vũ nghe xong liền u ám nói: "Vậy ý của ngươi là Liễu thị
là tay sai của Nam Dương vương gia phái tới, bí mật ở trong kinh thành
mật báo cho hắn ta."
"Rất có thể, nhưng tất cả chỉ là suy nghĩ, không có bằng chứng cụ
thể."
Tiêu Cửu Uyên sau khi nói xong, ngẩng đầu nhìn trời, lúc này đêm đã
khuya, bọn họ cần phải trở về.
"Đi, bổn vương đưa ngươi trở về."
Tiêu Cửu Uyên đưa tay kéo Vân Thiên Vũ, tính toán đưa nàng trở về.
Giọng Vân Thiên Vũ trong trẻo lạnh lùng thật nhanh vang lên: "Tiêu
Cửu Uyên, tối hôm nay cám ơn ngươi."