THÚ PHI THIÊN HẠ: THẦN Y ĐẠI TIỂU THƯ - Trang 1090

Lúc này đêm đã khuya, bóng trăng ngã về tây, ánh trăng nhàn nhạt bao

phủ khắp sườn núi Tiểu Phượng, cả ngọn núi mảnh yên lặng, giống như
không có ai ở đây cả.

Vân Thiên Vũ đứng ở dưới chân núi, lạnh lùng ngẩng đầu nhìn lên

sườn núi, một bóng người cũng không có.

Bất quá nàng biết ở ngọn núi này khẳng định mai phục không ít người,

nhưng nàng không sợ, bởi vì Tiêu Cửu Uyên cũng an bài không ít người ở
dưới chân núi.

Mà nàng cũng ở Cam Linh, trong tay lại có không ít đan dược, trong

thời gian ngắn đối phương không lấy được mạng của nàng, đến lúc đó Tiêu
Cửu Uyên đã xông lên núi.

Vân Thiên Vũ vừa nghĩ vừa ngẩng đầu nhìn sườn núi Tiểu Phượng,

lạnh giọng mở miệng quát lên: "Các hạ đến tột cùng là ai, giấu đầu lòi đuôi
làm ra chuyện như vậy, thạt sự không phải hành vi quân tử, các hạ không
phải để cho ta tới đổi người sao, ta đã tới, mau thả Tiểu Linh Đang."

Mặc dù giọng của Vân Thiên Vũ không lớn, nhưng ở trong màn đêm

yên tĩnh, vẫn có thể nghe rõ ràng, mà sau khi nàng nói xong, trên sườn núi
Tiểu Phượng, đột nhiên nổi lên vô số ánh đuốc.

Chiếu sáng khắp sắp sườn núi Tiểu Phượng, ánh sáng chói mắt, Vân

Thiên Vũ xa xa thấy trên sườn núi, có một người đứng dưới ánh sáng của
trăng sao, người nọ ở dưới ánh đuốc, mơ hồ có thể thấy được, hồng y tóc
đen, không nói ra được tà mị yêu hoặc.

Mặc dù cách xa, nhưng Vân Thiên Vũ tu luyện qua linh lực, giác quan

thứ sáu so với người bình thường nhạy cảm hơn, nên cũng có thể nhìn thấy
dáng vẻ của nam nhân kia, dưới tóc đen là một đôi máu hoa đào, trời sanh
là một yêu nghiệt gieo rắc tai họa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.